Bạch Nguyệt Quang Trong [...] – Chương 3

5

 

Tôi xuất hiện ở trong lớp, mọi người hoàn toàn không bất ngờ.

 

Nghĩ đến cũng đúng, ba mẹ bọn họ vừa mang quà tới cửa xin lỗi tôi, về đến nhà khẳng định đã phải đối mặt với sự dạy dỗ ân cần của bọn họ, phải ở trong trong trường quan tâm tôi.

 

Trong giờ học, tôi lười biếng dựa vào chỗ ngồi xoay bút, cúi đầu lướt điện thoại, đột nhiên cảm giác trước mặt có bóng đen rọi xuống, tôi ngước mắt lên, thấy vẻ mặt thấp thỏm của Khương Tảo Kiều.

 

Nhan sắc của Khương Tảo Kiều không tính là tinh xảo, kết hợp lại có vài phần trong sáng và thuần khiết, khí chất cả người thoạt vừa dịu dàng vừa nghe lời.

 

“Xin chào, học Hạ……” Cô ta thoạt rất khó xử mà cắn môi, “Chuyện mấy ngày trước, tôi thật xin lỗi…… Hiện tại còn giận chúng tôi sao?”

 

Tôi nghiêng nghiêng đầu: “Tức giận? Sao tôi lại phải tức giận?”

 

Cô ta ngạc nhiên, đôi mắt đột nhiên đỏ lên: “Cậu không cần phải như , tôi đã biết hết rồi…… Đều là tôi sai, nếu cậu có giận thì hãy giận tôi, không nên trách Lẫm Lẫm bọn họ……”

 

Lẫm Lẫm, Quý Thanh Lẫm, trước khi ra nước ngoài, ta thường đi theo tôi, mỗi lần mở miệng đều thân mật mà gọi Niệm Châu Niệm Châu.

 

Tôi hơi nâng cằm: “Ồh? Là tôi sai cái gì sao?”

 

“Chỉ là mới về nước thấy ba mẹ thì không khống chế cảm , chẳng lẽ các người có hiểu lầm gì sao……” Tôi chớp chớp mắt, khóe miệng nở một nụ .

 

Đám người Quý Thanh Lẫm ngồi một bên không yên: “Hạ Niệm Châu, giả vờ cái gì! Nếu không phải ghen ghét Lạc Thời Văn và Kiều Kiều ở bên nhau rồi đi mách lẻo, lại……”

 

Có lẽ cảm thấy chuyện ba mẹ mình đi xin lỗi rất mất mặt, bọn họ đột nhiên im bặt.

 

Tôi càng tươi: “Lại?”

 

“Các người là chuyện với dì tới nhà chúng tôi tặng quà và xin lỗi sao?” Tôi đan tay lại, “Chuyện này có liên quan gì đến học Khương đâu? Chỉ là qua lại bình thường giữa các gia tộc thôi. Chẳng lẽ là tôi không có trong nước một thời gian dài, khi nào lại có thêm một nhà họ Khương rồi?”

 

Khương Tảo Kiều bị lời ác độc của tôi nhục nhã đến đồng tử co giật, vô thức lùi về phía sau một bước, đôi mắt gợn nước: “Sao cậu có thể như !”

 

“Đúng rồi.” Như thể là đột nhiên nhớ tới cái gì, tôi nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống mặt bàn, chậm rãi đứng dậy, “Có một chuyện…… Cô nên xin lỗi tôi.”

 

6

 

Tôi vừa dứt lời, đám người Quý Thanh Lẫm liền tức giận đáp lại: “Kiều Kiều là người rất tốt, Văn thích ấy là chuyện đương nhiên, người ta thương lẫn nhau, dựa vào cái gì phải xin lỗi !”

 

“Cô cảm thấy đời này Văn chỉ có thể thích thôi sao! Lúc ấy ấy ở bên , với ấy mà , chỉ là một đoạn cảm thất bại mà thôi!”

 

Tôi cũng không tức giận, híp mắt : “Lẫm Lẫm, lúc trước không phải từng , Lạc Thời Văn vô cùng thích tôi, là do tôi đẹp người đẹp nết, tôi và ta là một cặp trời sinh sao?”

 

Thấy ta nghẹn lại, tôi chuyển phong cách, giả vờ hoang mang mà tiếp: “Hơn nữa sao các người lại cảm thấy, Khương Tảo Kiều có lỗi với tôi là vì chuyện này?”

 

Tôi đi một bước đến gần Khương Tảo Kiều, trên mặt vẫn giữ nét tươi , tay lại túm lấy vòng cổ trên cổ ta. Cô ta đứng không vững, suýt chút nữa ngã trên mặt đất, đôi mắt cũng trừng rất to.

 

“Cô Khương, vòng cổ của tôi sao lại xuất hiện trên cổ ?”

 

Khương Tảo Kiều mơ hồ một lúc, sau đó mạnh miệng: “Cô đừng có ngậm máu phun người! Đây là vòng cổ của tôi, là quà sinh nhật mà mẹ tôi tặng cho tôi!”

 

Cái này, nụ của tôi nhạt dần, mang theo vài phần chế nhạo, tác trên tay cũng không buông.

 

“Vòng cổ của tôi mới để ở chỗ mấy ngày, sao lại biến thành đồ của rồi?”

 

Động tác của tôi ngày càng mạnh, từng giọt nước mắt to tròn của ta rơi xuống. Toàn lớp yên tĩnh giống như chết rồi , sau một lúc lâu, mới có người muốn đi lên, lại bị con mắt hình viên đạn của tôi dừng bước.

 

“Nhà họ Hạ đang giải quyết người tay chân không sạch sẽ, có liên quan gì đến các người không?”

 

 m thanh tôi lạnh như băng, sau đó về phía trước mắt đang khóc đến không dừng lại , “Cô Khương, tự tháo xuống, hay là để tôi giúp ?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...