18
Chuyện xảy ra ngày hôm đó đã khiến Khương Tảo Kiều chịu đả kích rất lớn, không biết ta đã dùng thủ đoạn gì để thúc đẩy tiệc đính hôn.
Thiệp mời đến một cách tự nhiên, cũng gửi cho tôi một tấm.
Thiết lập nhân vật nam chính thích chà đạp cảm của người khác còn giả vờ thâm , còn nữ chính là một người cáo mượn oai hùm, nhiều tâm tư, tôi xoa cằm, bọn họ quả là một cặp trời sinh.
Đồng thời, tôi cũng nhận lời mời từ một trường nghệ thuật hàng đầu ở nước ngoài, là trước kia tôi nộp đơn xin bằng tiến sĩ.
Ngày tổ chức tiệc đính hôn, tôi đương nhiên không có thời gian đến tham dự, sau khi đáp lại lời đề nghị, tôi rất vui vẻ nghỉ ngơi trong căn hộ của mình.
Vài giờ sau, có tiếng gõ cửa, tôi nhướng mày mở cửa, chỉ thấy Lạc Thời Văn trong bộ vest ướt đẫm vì dầm mưa, trông rất chật vật.
?
Theo bản năng tôi muốn đóng cửa lại, Lạc Thời Văn đã ngăn lại. Trên khuôn mặt luôn kiêu ngạo của ta hiện lên một vẻ buồn bã: “Nghe một câu không, Niệm Châu?”
“Anh đừng với tôi, định đào hôn?” Tôi cau mày, thấy vẻ mặt không nên lời của Lạc Thời Văn, trong lòng liền hiểu ra.
Vừa trẻ con vừa bất tài.
“Anh không ta, lúc đó ở bên ta, chỉ vì em bỏ ra nước ngoài đau lòng.”
Anh ta rất gấp gáp, muốn bước tới nắm lấy tay tôi: “Anh vẫn luôn em, chỉ mình em thôi!”
“Bốp!”
Sau cái tát, tôi lắc bàn tay đau đớn của mình. Nhìn thấy Lạc Thời Văn bị đánh đến quẹo mặt, vẻ mặt không thể tin nổi, tôi khẩy, ngước mắt ta, bình tĩnh :”Tỉnh chưa.”
19
“Lạc Thời Văn, một người như không đáng để bất cứ ai thích.” Tôi dựa lưng vào cửa, thẳng mà không có chút kiềm chế nào, “Cho dù là Lâm Thư Mạn, tôi hay là Khương Tảo Kiều, thật ra không thích ai cả, chỉ thích chính mình thôi. Chỉ là ích kỷ không thừa nhận, còn giả vờ là một thiếu niên giàu cảm. Tôi ghét những người chà đạp lên sự chân thành của người khác, trước khi tôi gọi bảo vệ lên, tốt nhất cút đi cho tôi.”
Lạc Thời Văn môi mấp máy, sắc mặt xám xịt, cúi đầu.
Tôi biết giờ phút này ta đã chính thức mất đi hào quang của nam chính mà cốt truyện đã mang đến cho .
19
Việc Lạc Thời Văn trốn hôn đã xôn xao trong giới, dù đối phương là Khương Tảo Kiều không quyền không thế, hành vi vô trách nhiệm như đã khiến nhiều người bất bình.
Ba tôi nghe , lắc đầu liên tục, thở dài: “Cũng may Niệm Châu chúng ta thông minh nên đã sớm chia tay cậu ta”.
Tôi trợn mắt: “Trước đây là con bị mù.”
Nhưng……
Tôi ngồi thẳng dậy: “Ba có biết Khương Tảo Kiều là ai không?”
“Ai?”
“Cô ta con của dì Khương, bảo mẫu nhà chúng ta.”
Sau khi suy nghĩ, tôi kể cho ông ấy nghe về chuyện món đồ bị đánh cắp.
Quả nhiên, ba tôi nghe lời này liền rất tức giận, gọi dì Khương đến đây.
Dì Khương cũng là một người lớn tuổi trong gia đình chúng tôi, bản tính không xấu, thậm chí có thể coi là giản dị và thành thật. Sau khi biết điều này bà ấy đã rất sốc, liên tục xin lỗi chúng tôi,hơn nữa bà ấy còn không biết đối tượng đính hôn của Khương Tảo Kiều là trai cũ của tôi.
Tôi vẫy tay tỏ vẻ đã hiểu.
Khương Tảo Kiều này cũng sẽ không dễ dàng.
Bạn thấy sao?