Giang Vãn Thu hệt như một bảo mẫu, phải hầu hạ 24/7 đến mức gầy đi mấy ký, cho đến khi bà ta xuất viện.
Nhưng đổi lại, bà ta vẫn không hề ưa ấy.
Có lần, một bệnh nhân trong phòng hỏi bà ta:
“Ngày nào đó cũng đến chăm sóc bà, chắc là của con trai bà hả? Siêng thật đấy!”
Bà ta cầm tăm chọc chọc quả táo trong đĩa, lạnh nhạt đáp:
“Chỉ là hộ lý do con trai tôi thôi.”
Sau này, khi Giang Vãn Thu kết hôn với Lục Hành Châu, bà ta chê bai mọi thứ.
Tóm lại chỉ có một câu: “Giang Vãn Thu không xứng với con trai bà ta.”
Chứng trầm cảm của Giang Vãn Thu không thể tách rời khỏi những đòn tâm lý của bà ta.
Nhưng vì Lục Hành Châu, ấy nhẫn nhịn mọi sự khắc nghiệt.
Còn tôi thì không.
“Tôi còn trẻ, còn đẹp, nên ăn diện để người ta ngắm. Chẳng lẽ phải đợi đến khi già nua, tàn tạ như bà rồi mới trang điểm cho ma xem?”
Mẹ của Lục Hành Châu không ngờ tôi dám mỉa mai bà ta. Khuôn mặt trang điểm nhẹ của bà ta méo mó:
“Đồ không cha không mẹ thì không có giáo dục, dám cãi lại cả bề trên!”
Bà ta vốn rất cái đẹp, thời trẻ cũng từng là một mỹ nhân.
Tiếc thay, mỹ nhân đến lúc tàn, dung mạo trở nên khó coi.
Vừa cau mày một chút, phấn nền đã lấp đầy nếp nhăn, trông hệt như một gương mặt kỳ quái.
Tôi mỉm thờ ơ:
“Tôi cho tiền ăn xin còn lời cảm ơn. Nhưng tôi tận tâm với bà bao năm qua, bà vẫn xem tôi như kẻ thù.
“Thế mới thấy giáo dục hay phẩm chất đều phụ thuộc vào việc đối phương mạnh hay yếu thôi.”
Mẹ của Lục Hành Châu tức đến nỗi ngực phập phồng, tay chỉ vào tôi:
“Cô… … Sao con trai tôi lại cưới một thứ như chứ!”
“Phải mừng thầm đi!”
Tôi thản nhiên bà ta giận dữ:
“Dù sao tôi cũng coi như ân nhân cứu mạng của hai mẹ con bà.
“Nếu ngày đó tôi không nể mà giúp đỡ, gì có chuyện bà còn sống mà lên mặt với tôi như thế này? Có khi cái ‘không cha không mẹ’ này, cũng thành của con trai bà một phần rồi đấy!”
Nói xong, tôi mặc kệ sắc mặt tái xanh của bà ta, bước lên thang xoắn.
An An đang ngủ trưa trong căn phòng nhỏ trên tầng hai. Tôi nhẹ nhàng bế con xuống dưới nhà.
Mẹ của Lục Hành Châu chắn trước cửa:
“Cô không mang An An đi!”
Tôi lạnh mặt, :
“Mẹ của An An là tôi, bà không có quyền ngăn cản.”
Bà ta hừ lạnh:
“Ở với một người mẹ như , An An sao mà nhận giáo dục tử tế? Con cháu nhà họ Lục, không thể để hủy hoại thêm nữa!”
An An rên lên một tiếng, cựa mình trên vai tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng con để trấn an, rồi quay sang mẹ của Lục Hành Châu:
“Nếu bà không hiểu lời người, thì tôi cũng có chút hiểu về nắm .”
Bà ta sửng sốt:
“Cô dám tay với tôi sao?”
Tôi nhướng mày:
“Thử xem?”
Mẹ của Lục Hành Châu hoảng sợ, run rẩy lấy điện thoại ra:
“Tôi không quản nổi nữa, giờ tôi sẽ bảo A Châu ly hôn với ngay!”
Tôi phớt lờ, đi thẳng qua bà ta, bế An An rời khỏi nhà.
6
An An tỉnh giấc, thấy tôi thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Con bé như cái đuôi nhỏ, bám chặt lấy tôi không rời nửa bước.
“Mẹ đẹp quá, giống như công chúa tiên cá nhỏ !”
Tôi vui vẻ hôn lên má con, dỗ dành chơi cùng con một lúc, rồi buộc tạp dề để chuẩn bị bữa tối.
An An không quấy , ngoan ngoãn xách một cái ghế nhỏ, ngồi trước cửa bếp, chống cằm tôi.
Tôi cảm thấy lạ, hỏi:
“Sao An An cứ mẹ mãi ?”
“An An sợ chỉ cần chớp mắt, mẹ lại biến mất mất mấy ngày.”
Từ khi con bé chào đời đến nay, chưa từng phải xa mẹ lâu như .
Trong nguyên tác, sau khi tận mắt thấy thi thể của Giang Vãn Thu, An An thậm chí đã ốm một trận nặng.
Tôi ôm chặt cơ thể bé nhỏ của con, lòng đầy xót xa:
“Mẹ hứa, từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ ở bên An An.”
Cô bé lúc này mới thôi lo lắng, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
Sau bữa tối, An An chơi đồ chơi trong phòng khách, còn tôi thì vào bếp rửa bát.
Lục Hành Châu trở về, thấy An An đang mải mê với thế giới đồ chơi, liền quay người bước vào bếp.
Khi thấy mái tóc xoăn đỏ rực của tôi, ta khựng lại, gọi:
“Giang Vãn Thu?”
Tôi chẳng buồn quay đầu:
“Có gì thì đi.”
Không khí bỗng chốc lặng thinh. Giọng ta đầy vẻ bực bội:
“Nghe suýt đánh mẹ tôi? Giang Vãn Thu, trong mắt còn có ai là bề trên không?”
Tôi tiếp tục lau vết dầu trên chiếc đĩa:
“Không phải cứ già là có thể cậy già lên mặt. Biết lý, hiểu đạo mới xứng bề trên.”
Lục Hành Châu không phải không biết mẹ ta đối xử với tôi như thế nào, ta chưa bao giờ đứng ra bênh vực tôi.
“Mẹ là người lớn, dù có mâu thuẫn thế nào, không thể nhẫn nhịn một chút sao?” Anh ta chẳng thèm nghe giải thích, kéo tôi ra ngoài:
“Bây giờ phải đưa An An đi xin lỗi mẹ tôi ngay!”
Tôi hất tay ta ra, tháo đôi găng tay cao su đầy bọt xà phòng rồi ném thẳng vào mặt ta.
Bọt xà phòng dính đầy lên mặt, trông ta thật thảm .
“Tôi còn không muốn nhịn , còn mong tôi nhịn mẹ à?”
Nói rồi, tôi nhanh chóng rời khỏi bếp, bế An An lên tầng hai để tắm.
Sau khi tắm, đến giờ kể chuyện trước khi ngủ như thường lệ.
An An lôi từ chồng sách tranh ra một cuốn Nàng tiên cá, reo lên:
“Mẹ, An An muốn nghe chuyện công chúa tiên cá nhỏ!”
Tôi mở sách ra, dịu dàng kể câu chuyện bên trong:
“Rồi đột nhiên, các chị của nàng xuất hiện.
“Để cứu em mình, họ đã thỏa thuận với mụ phù thủy biển cả.
“Mụ ta lấy đi mái tóc dài của họ, đổi lại cho họ một con dao sắc bén.
“Chỉ cần nàng tiên cá dùng dao đâm vào trái tim của hoàng tử, nàng sẽ có thể trở lại thành đuôi cá và quay về biển cả.
“Nàng tiên cá cầm con dao, không chút do dự, đâm vào tim hoàng tử.
“Cuối cùng, nàng trở về biển cả, sống một cuộc đời hạnh phúc.”
An An vốn đang lim dim ngủ, nghe đến đây bỗng nhiên tỉnh táo, kêu lên:
“Mẹ kể sai rồi, nàng tiên cá biến thành bọt biển cơ mà!”
Tôi xoa đầu con, dịu dàng hỏi:
“Vậy An An có muốn nàng tiên cá biến thành bọt biển không?”
An An lắc đầu.
Câu chuyện về nàng tiên cá nhỏ, An An nghe mãi không chán.
Mỗi lần đọc đến đoạn nàng tiên cá biến thành bọt biển, An An đều rơi nước mắt.
Rõ ràng, con bé cũng không chấp nhận cái kết này.
Tôi với con:
“Nếu một mối quan hệ chỉ mang lại cho con đau khổ, thì con nên dừng ngay sự hy sinh đầy cảm đó, chấm dứt mối quan hệ ấy.
“Chỉ khi con thật sự bản thân mình, con mới không mãi quẩn quanh vì của người khác.”
“Tương tự như ,” tôi cúi xuống đôi mắt ngây thơ của An An, “nếu con không thích cái kết của một câu chuyện, thì con nên tự mình viết lại nó.”
An An còn quá nhỏ để hiểu những đạo lý sâu xa.
Nhưng tôi hy vọng, trong lòng con có thể gieo mầm một hạt giống nhỏ mang tên “ bản thân.”
7
Sau khi dỗ An An ngủ, tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Về đến phòng ngủ, tôi thấy Lục Hành Châu đang đợi sẵn.
Anh ta mở miệng với giọng ra lệnh:
“Ngày mai đi nhuộm lại tóc đi. Em biết là tôi không thích màu đó.”
Tôi đáp:
“Tôi rất thích, An An cũng nó đẹp.”
“Em thích hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Khuôn mặt Lục Hành Châu trầm xuống:
“Em nhất định phải đối đầu với tất cả mọi người sao? Hôm nay cũng , mẹ chỉ là lo em mới xuất viện, chưa kịp nghỉ ngơi nên muốn giúp em chăm An An thêm vài ngày. Em mà còn muốn tay với bà ấy!”
“Lo cho tôi?”
Tôi bật :
“Hồi bà ấy nằm viện, giữa mùa đông lại đòi ăn dưa hấu. Tôi đội gió tuyết chạy qua ba con phố cũng không mua . Lúc bà ấy chỉ tay vào mũi tôi mà mắng, sao không thấy bà ấy lo?
“Lúc tôi mang thai An An, vì tiếp khách mà uống đến xuất huyết dạ dày. Bà ấy ở bệnh viện tát tôi một cái, mắng tôi không biết chăm sóc chồng mình, sao không thấy bà ấy lo?
“Tôi sợ đau, lúc sinh con muốn tiêm giảm đau. Bà ấy phụ nữ ai cũng phải trải qua như thế, rồi cản không cho ký giấy. Khi nghe tôi hét lên vì cơn đau đẻ, sao bà ấy không lo?
“Giờ bà ấy lo cho tôi? Lục Hành Châu, mù cũng , tôi có mắt và rất rõ!”
Tôi thu dọn chăn gối, định rời đi thì ta vươn tay ngăn lại:
“Em định đi đâu?”
“Phòng khách,” tôi vùng khỏi tay ta, “ngủ chung giường với khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
Bỗng dưng, ta mềm mỏng lại, vẻ mặt như đau đớn, tay ôm bụng:
“Giang Vãn Thu, đau dạ dày.”
Anh ta định dùng chiêu yếu đuối để khiến tôi mủi lòng.
Chiêu này luôn dễ dàng khiến Giang Vãn Thu nhượng bộ.
Cô ấy sẽ bưng trà, đưa thuốc, thậm chí tự tay nấu một tô mì thanh đạm cho ta.
Còn có thêm trứng lòng đào.
Nhưng lần này, ta đã thất vọng.
Tôi đứng yên, không hề đậy:
“Sao không đau chết luôn đi?”
Anh ta sững sờ tôi, khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn xuống trán.
Cơn đau này không phải giả.
Nhưng ta không biết rằng, thứ đau không phải là dạ dày.
Mà là gan.
Lượng cồn cao trong thời gian dài đã khiến gan của ta bị tổn thương.
Lục Hành Châu tôi, cố tìm kiếm chút biểu hiện thương xót trên gương mặt tôi.
Nhưng tôi chỉ lạnh lùng ta, trong mắt phản chiếu rõ khuôn mặt tái nhợt ấy.
Cuối cùng, ta nhận ra tôi thật sự không quan tâm.
Giống như ta đã từng không để tâm đến Giang Vãn Thu, người đã khóc nức nở qua điện thoại đêm hôm đó.
Cổ họng ta nhấp nhô, như muốn gì đó:
“Vãn Thu…”
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. Là Trịnh Tri Nguyệt.
Anh ta nhíu mày, cúp máy, đối phương vẫn kiên trì gọi lại.
Lục Hành Châu tôi, lộ vẻ lưỡng lự.
Tôi lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.
Bạn thấy sao?