Chỉ là còn chưa hết hoảng loạn thì lại có một đám người hầu tới.
Bọn họ xếp hàng chỉnh tề, trên tay cầm đủ kiểu váy cưới màu đỏ và trang sức vương miện cài tóc lộng lẫy.
Ta chỉ cảm thấy đôi mắt của mình bị choáng ngợp rồi.
Có bao nhiêu bộ ở đây?
Có tiền đến đâu cũng không thể như !
Bên tai truyền đến giọng trong trẻo mỉm của Ma tôn đại nhân: "Thời gian gấp gáp, chỉ chuẩn bị những thứ này, thử xem? ”
Đầu óc ta rối bời, rối tung cả lên.
Đoàn Cẩn thấy ta bất , lầm tưởng là ta không thích.
Hắn ngược lại không tức giận, cực kỳ kiên nhẫn :
"Nếu đều không thích cũng không có gì đáng ngại, ta sẽ phái người chuẩn bị lại."
"Ngươi vĩnh viễn đều có quyền lựa chọn của mình."
Đầu óc ta ong ong.
Không biết qua bao lâu mới hoàn hồn.
“Cái gì… dâu là ta?”
Đoàn Cẩn ngẩn người, ngay sau đó tựa hồ hiểu cái gì, sắc mặt hắn có chút khó coi, gần như nghiến răng nghiến lợi : "Bằng không ngươi cho rằng là ta muốn cùng ai thành hôn?”
Ta câm như hến, không dám hó hé một tiếng nào.
Hắn bắt đầu buộc tội ta, trong đôi mắt uể oải mang theo oán hận và tức giận sâu sắc: “Thẩm Ngọc Thanh, ngươi thích ta, hơn nữa ngươi còn trong lòng chỉ có ta.”
Ta???"
"Ta thế khi nào?"
Ông trời cho ta trăm gan cũng không dám lời như !
Đoạn Cẩn ánh mắt có chút mê mang của ta, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ, cẩn thận mở khóa bằng chiếc chìa khóa vàng và lấy ra... lá thư đầu hàng của ta.
Hắn trải lá thư đầu hàng bảo quản tốt trước mặt ta.
“Ngọc Thanh thề:
Trong cuộc sống này, chỉ có một mình ngài.
Ngài là chủ duy nhất của Ngọc Thanh.”
Ta theo đầu ngón tay hắn, cả người đều kinh ngạc.
Trong nháy mắt, ta hiểu vì sao Ma tôn đại nhân lại lưu ta lại bởi một chút nịnh hót của ta.
Hắn coi như đây là một bức thư .
Điểm mấu chốt cuối cùng này của bức thư một chữ hắn cũng không muốn .
Mắt mù có chọn lọc?
Bạn thấy sao?