Ta đã bị thương nặng trong trận đại chiến Tiên Ma 100 năm trước. Kể từ đó, ta đã rơi vào một giấc ngủ dài. Tiên môn đúc cho ta một quan tài băng.
Khi ta thức dậy, lại phát hiện trong Tiên môn có thêm một tiểu sư muội có bộ dáng tương tự với ta. Nàng ta là thế thân của ta.
Nàng tà là tiểu sư muội trên dưới Tiên môn sủng ái. Mà ta lại là người ngoài.
Bên trong đại điện, Sở Oánh vào khuôn mặt của ta và ngạc nhiên:
“Đại sư huynh, nàng là ai?”
“Vì sao lại giống ta như ?”
Trông giống ngươi?
Giống cái rắm!
Nội tâm ta oán thầm, cố nén thô lỗ.
Trên mặt đại sư huynh xẹt qua một khoảnh khắc cứng ngắc, hắn mở miệng, vẫn không trả lời câu hỏi phía sau Sở Oánh.
"Đó là Ngọc Thanh sư tỷ của muội. ”
Sở Oánh nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô quay sang ta lộ ra nụ tươi: "Xin chào Ngọc Thanh sư tỷ ~"
Ta không để ý tới nàng ta, ánh mắt xẹt qua trên người chúng đệ tử, đem bộ dáng chột dạ của bọn họ thu hết vào đáy mắt.
Khóe môi gợi lên một chút đường cong như có như không, lúc này mới về phía Sở Oánh.
"Không phải lỗi của ta, nếu biết sư muội có bộ mặt như , ta đã sớm thay đổi sắc mặt để tránh hiểu lầm."
Sở Oánh ngạc nhiên trước những gì ta , "Hiểu lầm gì ?"
Ta lạnh nhạt : "Là hiểu lầm nhỏ thôi, trong thời gian ngủ say trăm năm của ta, ngươi là do tiên môn quá mức nhớ nhung ta mà tìm tới ~"
Ta cố ý tăng thêm hai chữ sau, khiến mọi người ở đây bị chọc trúng tâm tư sắc mặt trắng bệch.
“Ngọc Thanh!”
Sư tôn gọi từng chữ tên ta, ánh mắt nặng nề.
Mặt mày ta cong lên, bộ như không phát hiện tức giận của hắn, "Kỳ quái, Ngọc Thanh chỉ là giỡn một chút, mặt các người đều căng ra gì? ”
"Xem ra ta ngủ say mấy trăm năm, dù sao vẫn là cùng sư huynh có ngăn cách."
"Không hoan nghênh ta, Ngọc Thanh liền trở về."
Ta chắp tay, xoay người rời đi, không chút lưu luyến. Không khí trong đại điện phía sau nặng nề. Mơ hồ, ta dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở hữu khí vô lực của Sở Oánh.
"Sư tôn, Ngọc Thanh sư tỷ, nàng hình như không thích ta lắm..."
Ngay sau đó vang lên là vô số an ủi của chúng đệ tử.
"Sư muội, tính Ngọc Thanh như , ngươi đừng hiểu lầm!"
"Hôm nay Ngọc Thanh vô lễ như , sư huynh nhất định bắt nàng xin lỗi muội, tiểu sư muội an tâm, đừng khóc!"
Toàn là tiếng ch-ó sủa ta nhức cả tai.
Bạn thấy sao?