Ninh Âm đứng dậy, như không thấy ta.
Ôm lấy cánh tay Tiêu Thừa Vũ nũng, ngọt ngào và đáng .
"Điện hạ, sao ngài về muộn ?"
"Thiếp tự tay món bánh mà ngài thích, muộn thêm chút nữa là nguội mất."
Tiêu Thừa Vũ cúi đầu, ánh mắt dịu dàng rơi vào Ninh Âm, chọc chọc vào đầu ả ta.
"Vậy sao có thể phụ lòng mỹ nhân?"
Nói rồi, Tiêu Thừa Vũ mới ngẩng đầu ta, nghiêm túc :
"Nàng về trước đi, ta xem qua Âm Âm rồi sẽ bàn việc với nàng sau."
Trước khi rời đi, Ninh Âm và nháy mắt với ta.
Cẩm Lý tức giận đá vào cái bệ đá bên cạnh, hậm hực .
"Đêm qua còn ngất xỉu, hôm nay đã có thể vung roi, diễn còn giỏi hơn cả gánh hát Nam Khúc."
"Ngũ hoàng tử thật sự thiên vị!"
Ta đứng nguyên tại chỗ, bóng dáng hai người họ đi xa, mỉm đắc ý.
Ninh Âm càng chuyện, càng hợp ý ta.
Ta chỉ cần lặng lẽ xem kịch mà thôi.
Tiêu Thừa Vũ vẫn vội vã chạy đến viện Phù Dung.
Mama quản sự bên cạnh Lâm phi đến tặng thưởng.
Người trong cung quen thói đoán lòng người.
Đ-á-nh một gậy, cho một quả táo ngọt.
Vừa rồi bái kiến Lâm phi, bà ấy đã nhắc nhở ta, rồi lại đề cập đến chuyện quản lý gia đình.
Nhưng Tiêu Thừa Vũ rõ ràng muốn bảo vệ Ninh Âm.
Gã chỉ :
"Yên La vừa mới vào phủ, còn nhiều điều chưa quen."
"Con sẽ cùng Yên La bàn bạc giải quyết."
Lâm phi dù có ý hướng về phía ta.
Nhưng rốt cuộc Tiêu Thừa Vũ là con trai của bà.
Mẹ con họ mới là một thể.
Chuyện này đành gác lại.
Dù ta là chính thê, khi cửa đóng lại cũng chỉ mình biết mình ra sao.
Chỉ cần ta không ra, ai cũng không biết, phủ Ngũ hoàng tử là do trắc phi quản lý.
Bạn thấy sao?