Bạch Nguyệt Quang Đấu [...] – Chương 4

Bên ngoài tiếng khóc càng lớn.

Tiêu Thừa Vũ đột nhiên có chút bực bội phất tay.

"Mời phủ y đến xem bệnh cho Ninh trắc phi, bảo nàng ấy nghỉ ngơi, ta ngày mai sẽ đến thăm."

Tiếng khóc của nha hoàn dần xa, viện Phù Dung tắt đèn.

Nửa đêm, ánh trăng như nước chiếu vào.

Nhìn Tiêu Thừa Vũ bên cạnh.

Gã cũng biết, nếu ầm ĩ đến trong cung, sau này hắn chắc chắn sẽ bị trách mắng.

mới ở lại viện Phù Dung.

Nhớ đến hành vi thô bạo vừa rồi của gã như thể để trả thù, lòng ta dần lạnh lẽo.

May mắn thay, ta đã sớm biết, gã cũng không phải hạng người người tốt đẹp gì.

Ngày hôm sau, ta cùng Tiêu Thừa Vũ vào cung bái kiến.

Vừa về đến hậu viện, một cái roi mang theo tiếng gió rít liền qu-ất về phía ta.

May mắn ta nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người tránh né, một tay nắm ch-ặt đầu roi.

Cẩm Lý giật mình, đứng trước bảo vệ ta, quát lớn:

"To gan!"

Chỉ thấy Ninh Âm mặc bộ y phục hồng thạch lựu, đầu cài trâm uyên ương đính chỉ vàng.

Một cây roi dài vung lên mềm mại đầy mạnh mẽ.

Tiêu Thừa Vũ ta nắm chặt roi, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Ninh Âm thì như không thấy ta.

Kiêu ngạo hếch cằm, ngọt ngào nũng với Tiêu Thừa Vũ.

"Điện hạ, ngài xem chiêu thức mới học của thiếp có lợi không?"

Tiêu Thừa Vũ cưng chiều Ninh Âm, giọng mang theo nụ .

"Âm Âm, đừng nghịch ngợm nữa."

"Sao còn không bái kiến Hoàng tử phi."

Ninh Âm lúc này mới không nguyện cúi đầu chào ta:

"Bái kiến Hoàng tử phi."

Ta kìm lại sự lạnh lùng trong mắt.

Một câu của Tiêu Thừa Vũ, đã biến sự lấn lướt của Ninh Âm thành trò nghịch.

Cẩm Lý tức đến nghiến răng ken két, ta đè tay nàng xuống.

Mặt mang ý , tự tay đỡ Ninh Âm đứng dậy.

"Ninh muội muội mau đứng lên, không cần đa lễ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...