Bạch Nguyệt Quang Của [...] – Chương 9

Ngọc ấn trên chiếu chỉ, không thể nào là giả .

Khi đó Trình Gia Hứa mới nhận ra rằng người thể tử mà hắn ta lấy hai năm không chỉ là đại nương của Bạch gia mà còn là túi tiền truyền thuyết của Bệ hạ.

Từ lâu đã nghe Bệ hạ có một vị sư muội, là cao thủ ăn buôn bán, từ khi Bệ hạ lên ngôi, chưa từng có người nào thấy nàng.

Hóa ra đó là thê tử hắn ta, Bạch Mạn Mạn, nương Bạch Mạn Mạn tuổi đã lớn mà chưa gả đi bị hàng trăm người trong kinh chê .

Trác Mạn Ninh đã đến gặp ta nhiều lần.

Mỗi lần gặp nhau đều phải quỳ xuống.

"Muội muội, ta chỉ muốn có một nơi ở, ta không phải đến đây để tranh giành địa vị với muội, muội bớt nóng giận, dùng thánh chỉ này để bỏ phu quân muội, thật sự không cần thiết."

"Ồ? Chỗ nào mới thích hợp hơn?" Ta cố ý hỏi.

"Lão Hầu gia tuối đã cao, có thế một ngày nào đó sẽ rời đi. Theo tục lệ, những người muốn trở thành quý tộc sẽ bị giáng xuống cấp thấp hơn.

Không bằng muội muội nhận lấy thánh chỉ này và bảo vệ chức vị Thế tử Hầu phủ của huynh ấy, như muội cũng có thể vẻ vang mặt mũi."

"Ta bỏ hắn ta, hắn cùng ta không có bất kỳ liên quan gì, ta cần vẻ vang này để gì, rắc rối cho ta?"

"Muội muội."

Vừa , Trác Mạn Ninh vừa nức nở : "Người ta ta nhân đạm như cúc, ai mà không có một chút ích kỷ? Tuy ta không vì chính mình, ta từ nhỏ đã là tốt của Thế tử, ta luôn những lời đạo lý cho huynh ấy. Công bằng mà , trong lòng Thế tử có muội muội, chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau hầu hạ huynh ấy."

Ta buồn nôn.

Thanh thiên bạch nhật, biết gì đây?

Ta trợn mắt.

"Vị này, Trác tướng quân nhân đạm như cúc, ngươi có muốn nghe ngươi đã gì không? Thế nào, lúc đầu ngươi giả vờ như không muốn gì, bây giờ lại nghĩ đến Thế tử, lại còn cùng nhau hầu hạ Thế tử. Dường như ta là người không thể sống thiếu nam nhân nhỉ?

Mấy ngày sau, ta cho người viết một tờ giấy cáo thị dán trước cửa

Bạch gia, trong đó lên tất cả những năm qua, Trình Gia Hứa từ đầu đến cuối không nhất quán, trước khi thành hôn thì nồng nàn, sau khi thành hôn lạnh lùng xa cách.

Sau khi Trác Mạn Ninh trở trở về, hắn ta tiêu tiền vì nàng ta thế nào, sau lưng ta dẫn nàng ta đi chơi? Hai người lấy danh nghĩa huynh muội mà những chuyện ái muội.

Bao nhiêu năm qua ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền cá nhân để giúp Hầu phủ vượt qua khó khăn.

Cuối cùng, ta viết một câu: "Đáng lẽ ta không nên náo loạn với Thế tử như , khi cảm sâu đậm, ta sẵn sàng cho đi tất cả, giờ đây phụ mẫu ta đang vô cùng lo lắng vì những tin đồn thất thiệt và ta nhất định phải công khai sự thật, tin rằng mọi người có thể quyết định điều gì đúng và sai ở trong lòng, và mọi người sẽ có công luận."

Lúc đầu, những người tụ tập trước cổng Bạch gia xem náo nhiệt còn : "Bạch nương này việc này thật quá đáng. Chuyện riêng tư của phu thê sao có thể đem ra bàn luận như thế này? Chuyện bê bối trong nhà không nên công khai."

Dần dần, có người bắt đầu thay ta.

"Nếu không phải nàng ta tuyệt vọng như , sao có thế nào đem chuyện này ra với bên ngoài sao? Còn không phải là Thể tử cùng

Trác tướng quân cư xử quá mất mặt sao."

Nhân đạm như cúc, ai mà không biết chứ?

Dù người khác có gì thì khi họ hỏi ta, ta chỉ mọi người mà không một lời.

Vấn đề gấp, ta : "Mọi người đừng nghị luận nữa, Thái tử và Trác tướng quân... bọn họ rất tốt, là ta không đủ tốt."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...