Bạch Nguyệt Quang Của [...] – Chương 6

"Bạch Mạn Mạn, đừng bắt nạt người quá đáng!" Trình Gia Hứa chỉ vào mặt ta:"Đã hai năm kế từ khi nàng gả vào Hầu phủ, nàng chưa hề phụng dưỡng song thân, cũng không sinh đứa con nào cả. Nàng vẫn không quan tâm đến phu quân mình như , vênh váo hung hăng như , nàng không sợ ta sẽ bỏ nàng!"

"Đúng rồi."

Ta lấy trong tay áo ra giấy hoà ly đã chuẩn bị từ lâu: "Ngươi đã hứa sẽ ba việc cho ta, việc thứ ba tôi đã nghĩ ra rồi, Thế tử ký vào."

Hắn ta cầm tờ giấy hoà lý đọc đi đọc lại, không thể tin nổi : "Năm đó nàng là một nương lớn tuổi bị mọi người trong kinh thành chê , nàng không thể kết hôn, chính là ta mạo hiểm bị thế gian khinh thường lấy nàng về. Bây giờ nàng dám cầu ta hòa ly với nàng?

"Nếu ngươi không muốn hòa ly..."

"Nàng đang đợi cái gì?"

Ta thở dài: "Vậy thì ta chẳng còn cách nào khác là phải bỏ phu quân."

"À, đúng rồi, những bông hoa này ngươi dùng tiền của ta mua, trong kho của ngươi thiếu hụt còn chưa bù đắp , không cần ta , ngươi cũng tự hiếu. Ta không thích những bông hoa này, nên ta đã đập võ chúng rồi.

"Không thể lý, nàng quả thực không lý."

Trình Gia Hứa run rẩy, lẩm bẩm những lời cuối cùng.

Nhưng hắn ta lại không chịu ký vào giấy hòà thân.

Hắn ta biết nếu chúng ta hòa ly thì hắn ta sẽ không có phần sản nghiệp nào của ta, ta sẽ lấy hết của hồi môn.

Không đến chi tiêu hàng ngày trong Hầu phủ, cho dù hắn ta có kết giao với những người có thế lực, nếu không có tiền của ta hỗ trợ, ta e rằng hắn ta sẽ không thể gì.

Đến lúc đó, Hầu phủ mới xây dựng có lẽ sẽ quay trở lại thời điểm không bao giờ thấy ánh sáng ban ngày nữa.

Ta vẫn chưa kịp thực hiện thêm một hành nào, thì đã nhận lệnh đặc biệt vận chuyển một lô hàng lá trà đến cố quốc Lâu Lan.

Danh sách thuộc về triểu đình, ta không chỉ muốn kiếm tiền mà còn đảm nhận sứ mệnh đưa tin cho việc trao đối giữa hai nước.

Ta vội báo tin với phụ mẫu rồi lên đường đi ngay trong đêm.

Mẫu thân hỏi ta đã thông báo cho Trình Gia Hứa chưa, ta chán ghét đáp: "Bây giờ người đừng nhắc đến hắn ta nữa, khi về nhi tử sẽ kể chi tiết chuyện của nhi tử. Đừng để ý đến những lời đồn thổi mà người nghe , nhi tử tự có cách."

Cố quốc Lâu Lan cách xa kinh thành, mưa lớn liên tiếp nhiều ngày liền.

Về đến kinh thành đã là bốn tháng sau.

Bây giờ đã là cuối mùa hè ở Biện kinh thành.

Xe ngựa của ta vừa bước vào cổng thành, Ngô thúc, người đã theo ta nhiều năm, gõ nhẹ vào cửa xe ngựa của ta.

Ta hé một góc rèm, hỏi thúc ấy có chuyện gì.

Ngô thúc do dự nửa ngày mới , luôn cảm thấy kỳ quái, bình thường khi thấy ký hiệu xe ngựa của Bạch gia, rất nhiều người nhiệt chào đón. Hôm nay, những người quen đó tránh mặt khi thấy ta, có người thì thầm chỉ trỏ xấu.

"Thật sao?" Ta xoa xoa thái dương:

"Không sao đâu, ta sẽ giải quyết."

Quả nhiên, sau khi trở lại thủ đô, tin đồn bắt đầu lan truyền.

Mọi người đều Bạch nương Hầu phủ trông có vẻ là một người phụ nữ tốt, không ngờ lại là loại người như .

Đúng , ta đã bất kính với phu quân, không hiếu thảo với song phu, thậm chí còn đưa song phu về quê nhà sống. Ta chính là tại sao lúc đó lão Tướng quân vào phu nhân lại bỗng nhiên rời Hầu phủ chứ.

Thành hôn mấy năm không thấy có gì, còn không chuẩn bị thê thiếp cho Thế tử, có thể thấy trong ba điều bất hiếu, bất hiếu nhất là không có con.

Dù sao nàng cũng là đích nữ của một thương nhân, không phóng khoáng, thích tranh đấu, chăn chút từng chi tiết, không thể sánh với Trác tướng quân, người oai hùng và có tấm lòng rộng mở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...