Bạch Nguyệt Quang Của [...] – Chương 2

Hai năm trước, Hầu phủ dính vào tai họa của triều đình và dần lụi tàn.

Trình Gia Hứa đã chủ đến nhà ta, trước mặt phụ thân ta ngỏ lời kết thân với ta một nương tuổi đã lớn vẫn chưa gả đi ở trong kinh.

Phụ thân ta với hắn ta: " Mặc dù nữ nhi của ta quả thực là trong khuê phòng chưa có hôn ước, Thế tử lại xuất thân từ một gia đình quý tộc. Nhi tử ta từ trước đên nay đã quen tự do phóng khoáng, sợ không thể tốt chức vị chủ mẫu của Hầu phủ."

Trình Gia Hứa chắp tay thì lễ, cúi xuống thấp hơn nữa.

"Ta sớm đã nghe câu chuyện về Bạch nương từ lâu rồi, nàng còn trẻ có những hiểu biết sâu sắc về ăn buôn bán, nàng hoàn toàn không phải là một nữ nhi khuê các bình thường. Nếu ta có thể lấy Bạch nương thê tử, ta sẽ coi nàng như báu vật, trân trọng, bảo vệ và tôn trọng này cả đời.

Sau đó, cứ vài ngày hắn ta lại đến nhà ta để tặng tôi một số đồ vật nhỏ.

Bạch gia chúng ta là một thương nhân giàu có nổi tiếng, có thứ gì mà chúng ta chưa thấy qua?

Nhưng sự thận trọng và chân thành của hắn ta cuối cùng đã ấn tượng với phụ mẫu ta.

Phụ thân hỏi ý kiến ta, ta gả cũng , miễn là hứa với ta ba điều.

Điều đầu tiên, ta thích tre xanh, muốn hắn ta đi ra vùng núi ngoại thành, vì ta mà đích thân đốn hạ mười cây xe tre xanh cho ta, ngụ ý thập toàn thập mỹ.

Trình Gia Húc không một lời lên ngựa rời đi. Khi quay lại, bàn tay hăn ta đầy vết phồng rộp.

Mười xe tre xanh đã đưa tới, ta nhờ người chiết xuất nước tre rồi chuyển đến tiệm thuốc lớn nhất trong kinh.

Năm đó thời tiết không tốt, nhiều người bị ho, nước tre đã sử dụng đúng cách, chữa khỏi bệnh cho nhiều người dân.

Ta với họ rằng đây là tâm ý của tiếu Thế tử.

Đột nhiên, người dân trong kinh thành cảm kích Thế tử, danh tiếng của phủ Thế tử ngày càng lớn.

Cũng chính vì , mà sau khi lấy ta vào cửa, Trình Gia Hứa đã trồng tre xanh xung quanh Hầu phủ, gửi gắm lại những hồi ức chung của chúng ta, cũng có ngụ ý rằng mối quan hệ phu thê chúng ta cũng xanh tươi như tre xanh.

Vậy mà bây giờ hắn ta đã chặt hết số tre xanh mà hắn ta trồng cho tôi.

Điều thứ hai, ta muốn hắn ta để lại chứng từ, cả đời này chỉ có một người là ta.

Đêm tân hôn, ta gấp tờ giấy chứng từ, bỏ vào của hồi môn, kiêu hãnh :

"Thương nhân chúng ta đều sống chính trực. Một khi phu quân đã để lại dấu ấn lên giấy chứng từ, chàng chỉ có thể ở bên ta đến hết cuộc đời. Nếu chàng phụ ta, ta sẽ khiến chàng sống còn không bằng chết."

Hắn ta mỉm ôm ta vào lòng: "Vậy vi phu nhất định phải sống trăm tuối rồi."

Vào ngày thứ hai sau tân hôn, hắn ta hỏi ta: "Nương tử, điều thứ ba là gì?"

Ta một cách thần bí: "Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó, tạm thời cứ giữ đi. Sau này ta nhớ ra, chàng chỉ cần là theo ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...