Cuộc bình phẩm ở kinh thành đang sôi nổi.
Hầu phủ bỗng nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của dân chúng.
Những người cảm kích Hầu phủ lúc đó không ngờ cũng biết , nước tre vốn là do ta tặng cho mọi người, căn bản không phải là Trình Gia Hứa có ý định.
Những người đó quay sang biết ơn ta.
Nhắc đến Hầu phủ, mọi người đều có thái độ khinh thường và chế
gieu.
Song phu, người mà ta đã không gặp trong nhiều năm, nhận tin này đã từ quê nhà vội vã chạy đên kinh thành ngay trong đêm.
Khi tới Hầu phủ, nghe lão Hầu gia nổi giận, muốn đánh ch//ết Trình Gia Hứa.
Trác Mạn Ninh dừng lại chắn trước mặt Trình Gia Hứa, cầu xin một lúc lâu, lão Hầu mới bỏ gậy tre xuống mà bước đi.
Ngày hôm sau, lão Hầu gia cùng phu nhân đích thân đến Bạch gia.
Ta ta bị ốm không ra gặp , chính phụ mẫu ta đã ra tiếp họ.
Vừa gặp nhau, phu nhân Hầu phủ đã khóc và nắm tay mẫu thân ta, thậm chí còn rằng không có cách nào dạy con trai, khiến mọi người phải chê rồi.
Mẫu thân ta mỉm dịu dàng : "Thưa phu nhân, phu nhân đừng nữa. Chỗ nào phu nhân lại không biết dạy hài tử của mình như thế nào chứ. Ta thấy Thế tử, rất biết cách việc "
Lão Hầu gia lạnh, : "Đều là lỗi của ta, nếu như ta ở kinh thành, hắn cũng không dám sai chuyện gì, hắn cùng nữ nhi Trác gia ầm ĩ, chúng ta chỉ thừa nhận Mạn Mạn là con dâu của chúng ta, những người khác chúng ta không chấp nhận."
"Đúng , ngoài Mạn Mạn ra, ai chúng ta cũng không chấp nhận. Thật ra, Mạn Mạn cũng có chút bốc đồng, nam tử mà, luôn thích theo đuối sự mới lạ, cũng trách Mạn Mạn chuyên tâm vào ăn buôn bán mà lạnh nhạt với phu quân, người khác mới có cơ hội lợi dụng... Sau này,
Mạn Mạn chẳng phải sẽ tốt hơn nếu dứt khoát giao việc ăn buôn bán cho người khác quản lý, có thế ở nhà giúp phu quân chăm sóc và giáo dục hài tử sao?"
"Đúng , về phần nữ nhi của Trác gia, nếu đã ầm ĩ như , nàng ta chỉ có thế bị nhốt ở trong nhà, tuyệt đối sẽ không uy hiếp địa vị của Mạn Mạn. Thân gia, thân gia mẫu, hai vị cảm thấy thế nào?"
Lão Hầu gia và phu nhân mỗi người một câu, không ngừng.
Khi hỏi phụ thân ta, phụ thân ta phát ra âm thanh "hừm" từ mũi.
Ngược lại mẫu thân ta lại : "Tốt xấu gì thì cũng là Hầu phủ, sao có thể ra những lời mắc như , đã náo thành như rồi mà còn không biết tốt xấu đến tận cửa?"
"Đến cửa mà không nhận lỗi, thành tâm hối cải, nuôi dạy một hài tử chỉ biết đến trục lợi, không kiên định, tham của và háo sắc, là ngụy quân tử. Hai người còn không biết tốt xấu cái gì mà hai nương cùng chung một phu quân sẽ không đe dọa địa vị của nữ nhi ta à? Ta khinh!
Cái thứ gì , thực sự coi Hầu tước vô dụng của mình như một miếng bánh !"
Phu thê Hầu gia bị mắng cho mất mặt.
Họ lảo đảo bước đi trong sự xấu hổ.
Đêm đó Trình Gia Hứa cưỡi ngựa đến trước cửa nhà ta gõ cửa.
"Bạch Mạn, nàng cũng quá đáng lắm rồi, sao có thể phạm song phu của mình? Nàng là một nhi tức không chung thủy, bất hiếu, nàng không sợ đơn một mình đến già sao? Ta đúng là mù rồi, nàng xem nàng một chút cũng không so sánh với Mạn Mạn nhân đạm như cúc chứ?"
Hắn ta chưa kịp xong thì cánh cửa đã mở ra.
Tiểu đầy tớ bưng chậu nước rửa chân ra, đổ hết lên mặt hắn.
"Cô nương nhà ta đã , nếu ngươi không cút đi, sẽ không chỉ có nước rửa chân thôi đâu."
Bạn thấy sao?