8
Tối qua, tôi nhận tin nhắn của Lâm Phong Vãn, cộng thêm sự áy náy trong lòng quá sâu đậm.
Tôi trở mình mãi, không cách nào chìm vào giấc .
Cảm thấy khát, tôi định mở cửa ra lấy một ly nước.
[Lúc nãy sao không để tôi ra sự thật?]
[Chắc chắn ấy sẽ rất cảm nếu biết tất cả những gì đã vì ấy.]
[Như , cũng không cần phải vòng vo khi ở bên ấy nữa.]
Đó là giọng của hệ thống.
Hệ thống đang chuyện với ai ?
[Phù Phù không cần phải biết những chuyện này.]
[Chỉ cần ấy sống thật tốt là .]
Giọng của Quý Thanh Lâm.
Vậy là, Quý Thanh Lâm có thể chuyện với hệ thống sao?
[Tôi không thể hiểu loài người các người.]
[Ba năm qua, vất vả kiếm tiền, đầu tư vào Cục Quản Lý Xuyên Không.]
[Không phải là để đạt thỏa thuận và giữ ấy lại bênh mình sao?]
[Chỉ cần ra những gì đã cho ấy, ấy nhất định sẽ ở lại với .]
Thì ra, người mà hệ thống gọi là ‘kim chủ’ chính là Quý Thanh Lâm.
Làm sao Quý Thanh Lâm lại biết chuyện của hệ thống, và còn đầu tư vào Cục Quản Lý Xuyên Không?
Thảo nào nhiệm vụ mà hệ thống giao cho tôi lại là thúc đẩy mối quan hệ giữa Quý Thanh Lâm và Lâm Phong Vãn.
Tuy nhiên, nó lại thường xuyên đưa ra những gợi ý đi ngược lại, kéo gần khoảng cách giữa tôi và Quý Thanh Lâm.
Vậy liệu Quý Thanh Lâm có biết việc tôi đang thực hiện nhiệm vụ này không?
Tim tôi đập nhanh hơn, tôi áp sát tai vào cửa phòng, muốn nghe rõ hơn.
[Tại sao tôi phải giữ ấy lại?]
Câu này khiến trái tim tôi thắt lại.
[Tôi không cần phải giữ ấy lại.]
[Bởi vì tôi sẽ luôn đi cùng ấy.]
Vậy là, tất cả mọi thứ về tôi, Quý Thanh Lâm đều biết.
Anh ấy biết tôi đã đến thế giới này, sống trong căn nhà chật hẹp.
Anh ấy biết người đã vô lướt qua trong trung tâm thương mại chính là tôi.
Và khi ấy rõ mọi chuyện và rằng...
Tôi là người không thể thay thế của ấy trong mọi thế giới.
Quý Thanh Lâm không gì, ấy đã biết tất cả.
Nước mắt tôi bắt đầu rơi.
Tiếp theo, tôi lại nghe thấy Quý Thanh Lâm đang nghiêm túc trách mắng hệ thống.
[Các người có đang truyền những ý nghĩ tiêu cực vào đầu Phù Phù không đấy?]
[Lần này trở về, mỗi lần ấy gặp tôi đều cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi.]
Hệ thống trả lời với giọng không hiểu:
[Nhưng ấy đâu có chọn , ấy đã bỏ đi ba năm trước, cảm giác tội lỗi đó không phải rất bình thường sao?]
[Hơn nữa, là nhân vật chính trong thế giới này mà.]
Quý Thanh Lâm hoàn toàn không đồng ý với suy nghĩ của hệ thống.
[Yêu không phải là trò chơi giữa hai người.]
[Giống như khi Phù Phù rời đi, chính các người đã mời tôi đầu tư.]
[Thực ra, tôi có thể hoàn thành cầu của các người nhanh chóng hơn, sớm gặp Phù Phù hơn.]
[Nhưng tôi không .]
[Mặc dù bố mẹ của tôi đã qua đời lâu rồi.]
[Nhưng tôi cũng phải để tâm đến công ty của mình, có hàng nghìn nhân viên cần tôi chăm sóc.]
[Tôi cũng phải quan tâm đến bè, thậm chí là lo liệu cho đám thực vật mà tôi trồng.]
[Phù Phù cũng .]
[Cô ấy có gia đình và tất cả những gì mà ấy thương quan tâm.]
[Nếu ra, chính tôi mới là người mắc nợ ấy.]
[Khi ấy vừa đến trước mặt tôi, tôi đã đối xử lạnh nhạt với ấy.]
[Sau này, còn khiến cho ấy chịu đựng rất nhiều khổ cực.]
[Cô ấy chỉ là một nhỏ bé, mà mỗi ngày đều phải ở bên cạnh tôi cùng chịu đựng.]
[Mỗi tối đều chen chúc ở chợ, tranh giành những món rau giá rẻ.]
[Mặc dù ấy rất sợ bóng tối, khi trời tối thì lại không nỡ bật đèn.]
Biểu cảm của Quý Thanh Lâm dưới ánh đèn, vừa ôn hòa lại kiên định.
[Phù Phù có thể chỉ là nhân vật phụ trong câu chuyện này.]
[Nhưng đối với tôi, ấy sẽ luôn là nữ chính.]
Giọng hệ thống vang lên đầy bất lực: [Anh ấy quá mức mất rồi.]
[Từ đầu đến cuối, Phù Phù vẫn luôn là sự lựa chọn duy nhất của tôi.]
Mỗi câu của Quý Thanh Lâm rõ ràng vang vào tai tôi.
Chúng tôi nhau, vì chúng tôi đều cảm thấy có lỗi.
Lần này, nước mắt tôi rơi vì niềm hạnh phúc và sự .
Tôi nằm xuống giường, cuốn chặt lấy chăn, cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
Đêm nay, tôi sẽ ngủ một giấc thật sâu.
Trước khi ngủ, tôi còn nghe thấy một tiếng lầm bầm...
[Cái nhà này không có tôi thì sớm muộn cũng sụp đổ.]
Bạn thấy sao?