3
Trong cửa hàng quần áo, tôi đang chọn váy để mặc cho bữa tiệc tối mai.
Hệ thống rằng bữa tiệc tối mai là một cột mốc quan trọng trong mạch truyện, khi Quý Thanh Lâm và Lâm Phong Vãn chính thức xác lập mối quan hệ.
[Ký chủ, ngày mai nhất định phải ăn diện thật lộng lẫy.]
Tôi hiểu rõ lý do hệ thống .
Mọi người đều mong chờ sự xuất hiện của tôi, sau khi cố gắng ăn diện lộng lẫy, lại bị nữ chính nhẹ nhàng vượt mặt.
Tôn lên chiến thắng của nữ chính một cách dễ dàng.
[Hệ thống, cậu thật sự rất thích trò lấy sắc đẹp thu hút người khác đấy.]
Trước đây hệ thống đã , dù Quý Thanh Lâm có thanh cao thế nào thì cũng vẫn là đàn ông.
Anh ấy nhất định sẽ rung trước một người phụ nữ xinh đẹp nhất trong đám đông.
Vì , để quyến rũ Quý Thanh Lâm, tôi luôn cố gắng ăn diện hết mức trong phạm vi cho phép.
Từng đồng tiết kiệm từ tiền ăn đều dồn vào mua quần áo và mỹ phẩm.
Tôi thường đứng ở cửa sau lớp học của Quý Thanh Lâm, quấn lấy để hỏi han về bài vở.
Lúc đầu, đối xử với tôi không khác gì với người khác.
Vừa lịch sự, vừa xa cách.
Nhưng có một lần, hôm đó thời tiết quá nóng.
Mồ hôi trên mặt nhòe hết lớp trang điểm rẻ tiền.
Xung quanh là tiếng xì xào của các học, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
Chính Quý Thanh Lâm đã kéo tôi đi, tránh xa những lời bàn tán đó.
Anh cẩn thận lau sạch lớp trang điểm lem luốc trên mặt tôi.
"Bạn học Chu Phù, cậu vốn đã rất xinh đẹp rồi."
Ngày hôm đó, tôi không cần phải xinh đẹp, lại trở nên gần gũi với Quý Thanh Lâm hơn.
Thật ra, Quý Thanh Lâm luôn rất dịu dàng với tôi.
Nhưng tôi thì sao? Tôi chỉ vì nhiệm vụ mà tiếp cận .
Khi tôi hết lòng, tôi lại rời bỏ .
Tôi lại nghĩ đến bức ảnh của Quý Thanh Lâm và Lâm Phong Vãn.
Tôi hít sâu một hơi, tự viên bản thân.
Không sao cả, ít nhất thì bây giờ tôi còn có cơ hội giúp đưa cốt truyện trở về đúng quỹ đạo.
Một người tốt như Quý Thanh Lâm nên ở bên nữ chính định mệnh của đời mình.
Tôi và Quý Thanh Lâm vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau.
Giống như ba năm trước, tôi không thể ở lại vì .
Mỗi người đều có cuộc sống riêng mới là kết cục tốt nhất cho cả hai.
Mắt con người ở phía trước, tôi phải luôn về phía trước.
Tôi dùng số tiền hệ thống cấp cho để mua một chiếc váy đuôi cá màu đen ở quầy hàng cao cấp trong trung tâm thương mại.
Lại mua thêm một bộ mỹ phẩm và trang sức đắt tiền.
Hừ, dù ngày mai tôi không phải nhân vật chính trong cốt truyện, tôi cũng phải xuất hiện thật lộng lẫy.
Ba năm không gặp, không biết Quý Thanh Lâm sẽ phản ứng thế nào khi thấy tôi.
Không thể phủ nhận, trong lòng tôi vẫn luôn âm thầm mong đợi.
Chỉ hy vọng rằng, vì xưa nghĩa cũ mà Quý Thanh Lâm có thể nương tay với tôi một chút.
Khi chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, tôi thấy hai người đàn ông lén lút trốn trong góc.
Ban đầu tôi nghĩ bọn họ là kẻ xấu, định báo cảnh sát.
Nhưng quan sát một lúc, tôi nhận ra họ đang cầm máy quay.
Đi tới gần mới phát hiện, ống kính máy quay của họ luôn hướng về một mục tiêu nhất định.
Thì ra là paparazzi.
Hôm nay có ngôi sao nào đến trung tâm thương mại sao?
Tôi theo hướng ống kính của họ.
Vừa thấy bóng lưng quen thuộc ấy, liền sững sờ tại chỗ.
Chỉ dám lướt mắt qua hình bóng đó rồi lập tức quay đi.
Nhịp tim đập dồn dập như đang gõ trống báo hiệu, người đó chính là Quý Thanh Lâm.
Tôi vội vã trốn vào cửa hàng quần áo, lén thò đầu ra lại một lần nữa.
Tôi không dám kỹ.
Tim tôi như thắt lại.
Tôi rất muốn ấy, lại không dám.
Ba năm nay, nỗi nhớ mơ hồ giờ đây hóa thành hiện thực.
[Ký chủ, Quý Thanh Lâm cũng đang ở trung tâm thương mại, mau qua đó đi.]
Hệ thống lại xuất hiện không đúng lúc.
[Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.]
Tôi chưa đủ can đảm để gặp ấy một cách đường đột như .
Hệ thống cứ lải nhải giục tôi.
Thấy tôi không đậy, nó thậm chí còn dọa dẫm.
[Ký chủ, nếu không đi, tôi sẽ nghĩ cách để Quý Thanh Lâm chủ qua đây.]
Tôi cắn răng, chạy đến trước gương chỉnh lại trang phục.
Lại mua thêm một chiếc mũ rộng vành.
Đội mũ và cúi đầu, tôi bước nhanh về phía Quý Thanh Lâm.
Mỗi bước đi đều như đang giẫm lên những lưỡi d.a.o sắc bén.
Khoảng cách giữa tôi và ngày càng gần.
Tôi lặp đi lặp lại trong đầu lời thoại cho cuộc hội ngộ sau bao năm xa cách.
Khi chỉ còn mười mấy bước nữa, tôi cứng đờ ngẩng đầu, định một câu "lâu rồi không gặp."
Anh ta dường như cũng cảm nhận điều gì đó, chuẩn bị ngước lên.
Khoảnh khắc ấy chậm lại như trong một thước phim slow motion.
"Thanh Lâm, xong chưa?"
Một giọng nữ dễ nghe vang lên, Quý Thanh Lâm quay đầu ở phía sau.
"Xong rồi."
Giọng hơi trầm.
Nhưng kia không hề giận, nở nụ rạng rỡ, thân mật khoác tay .
Không khí lập tức tràn ngập sự ám muội.
Tôi lướt mắt qua ấy, lặng lẽ cúi đầu.
Quả nhiên, nữ chính luôn ở trong bán kính ba bước của nam chính, đó chính là Lâm Phong Vãn.
Hốc mắt tôi nóng lên, cúi đầu thấp hơn nữa.
Tôi tiếp tục bước đi, như một người xa lạ vô lướt qua câu chuyện của họ.
[C.h.ế.t t.i.ệ.t! Đây là cái mà hệ thống các người đã về tiến độ giữa nam chính và nữ chính đang bế tắc sao?]
Lấy lại tinh thần, tôi nghiến răng mắng vào không trung.
Hệ thống rụt rè an ủi tôi, lẩm bẩm.
[Cho hắn cơ hội rồi mà hắn không biết nắm lấy thôi.]
[Cậu gì?] Tôi không nghe rõ, phải hỏi lại.
Lần này hệ thống cũng phát cáu, gắt lên.
[Cô bé c.h.ế.t tiệt này, đi bộ mà nhanh hơn cả bánh xe lửa]
[Cô xem còn có thể thấy gì cơ chứ.]
Bạn thấy sao?