15
Vài ngày sau, tôi bị bố của Trần Niệm Khả tấn công bằng d.a.o trong hầm đỗ xe.
Ông ta vẫn cố chấp cho rằng cái c.h.ế.t của Trần Niệm Khả là do tôi ra, điên cuồng cầm d.a.o đ.â.m vào người tôi.
Tôi bị đ.â.m hai nhát, đau đến mức gần như mất đi ý thức.
Lúc này, Giang Lệ Hoài đi lấy tài liệu cuối cùng cũng quay lại.
Bố của Trần Niệm Khả đặt d.a.o lên cổ tôi, ném cho Giang Lệ Hoài một con d.a.o găm, cầu ấy tự sát ngay lập tức, nếu không sẽ g.i.ế.c tôi.
Tôi mất m.á.u quá nhiều, đã gần như hôn mê vẫn đe dọa Giang Lệ Hoài không tổn thương bản thân.
Giang Lệ Hoài hai mắt đỏ hoe vẫn nhẹ nhàng an ủi tôi:
“Vân Đóa, nhắm mắt lại, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi.”
Nước mắt mờ tầm của tôi, chỉ cảm thấy người đó càng lúc càng xa, tôi sắp không giữ ấy nữa rồi.
“Phập” một tiếng, âm thanh d.a.o đ.â.m vào da thịt vang lên rõ ràng trong bãi đỗ xe vắng vẻ.
Tuy nhiên bố của Trần Niệm Khả vẫn chưa hài lòng:
“Nhát tiếp theo phải đ.â.m vào tim, nếu không tao sẽ g.i.ế.c nó.”
Giang Lệ Hoài không hề sợ hãi, chỉ chằm chằm vào tôi:
“Vân Đóa, em, trọn đời trọn kiếp.”
“Mau lên, tao cho mày thêm một phút, nếu không tao sẽ c.ắ.t c.ổ nó.”
Giang Lệ Hoài không do dự nữa, hai tay cầm d.a.o nhắm vào tim mình.
Lại một tiếng “phập” vang lên.
Giang Lệ Hoài nặng nề ngã xuống đất, m.á.u chảy ra thành một vũng lớn.
Tôi cố gắng lao tới bị bố của Trần Niệm Khả giữ lại, tôi quay đầu cắn vào má ông ta.
Lực cắn gần như xé rách nửa khuôn mặt ông ta, ông ta đau đớn, điên cuồng đ.â.m d.a.o vào người tôi.
Khi tôi nghĩ rằng hôm nay tôi và Giang Lệ Hoài sẽ trở thành đôi uyên ương c.h.ế.t yểu.
Một tiếng s.ú.n.g vang lên, kết thúc mạng sống của bố Trần Niệm Khả, đôi mắt ông ta mở to, dường như không tin rằng mình sẽ c.h.ế.t trước tôi.
Tôi ngã xuống đất, cố gắng bò về phía Giang Lệ Hoài.
Có người đến đỡ tôi lên, đặt tôi lên cáng, toàn thân tôi lạnh ngắt, ý thức dần mờ đi.
Tôi như đến một không gian hư ảo, ở đó tôi gặp Giang Lệ Hoài.
Anh ấy đang chơi piano, là bài Mariage d'amour (*), khiến cả người ấy như tỏa sáng rực rỡ.
(*) Hôn lễ trong mơ
Kết thúc bản nhạc, ấy như có ma thuật lấy ra một bó hoa violet, quỳ một chân xuống, nở nụ hỏi tôi:
“Cô Thịnh Vân Đóa, em có đồng ý lấy không?”
Tôi vui mừng đến rơi nước mắt, vội vàng gật đầu tôi đồng ý.
Anh ấy giúp tôi đeo nhẫn, ôm chặt lấy tôi, thì thầm vào tai tôi: “Vân Đóa, mau trở về đi, sẽ đến tìm em.”
Giọng đó càng lúc càng nhỏ, ấy cũng dần trở nên trong suốt, tôi lo lắng muốn nắm chặt lấy ấy chỉ chạm vào không khí.
Tôi đau lòng khóc lớn, rồi tỉnh dậy.
Bố mẹ tôi đang nghỉ dưỡng trên một hòn đảo nào đó ở nước ngoài bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, vui mừng khi thấy tôi mở mắt.
Họ gọi bác sĩ ầm ĩ, tôi không để ý đến gì khác, chỉ lo lắng hỏi: “Giang Lệ Hoài đâu, ấy thế nào rồi?”
Nụ trên mặt bố mẹ dần thu lại, tim tôi đập nhanh hơn, hồn bay phách lạc, nước mắt không kiềm chế mà chảy ra.
Bố mẹ hoảng sợ, vội : “Không chết, con đừng lo, nó chỉ đang hôn mê thôi.”
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không c.h.ế.t là tốt rồi, không c.h.ế.t là tốt rồi.
Chỉ cần ấy còn một hơi thở, thì vẫn còn hy vọng.
Tôi nghe mẹ tôi tôi bị bố của Trần Niệm Khả đ.â.m tám nhát, may mắn không đ.â.m vào chỗ hiểm, nếu không thì không cứu .
Còn vết đ.â.m trên người Giang Lệ Hoài rất nguy hiểm, vừa mới xuyên qua màng tim, nếu sâu thêm một centimet nữa, Giang Lệ Hoài sẽ không có cơ hội cứu chữa.
Tôi tức giận mắng Giang Lệ Hoài là đồ ngốc, cho có thôi, sao lại đ.â.m thật.
Nhưng mà mắng xong rồi tôi lại khóc vì tôi biết ấy đ.â.m thật là vì không muốn lấy mạng tôi ra mạo hiểm, dù chỉ là một phần trăm khả năng.
Tôi hồi phục rất nhanh, nửa tháng sau đã có thể xuống giường.
Tôi đến phòng bệnh của Giang Lệ Hoài.
Anh ấy nằm im như một hoàng tử đang ngủ say, chờ công chúa đến đánh thức.
Tôi đặt một nụ hôn lên môi ấy, thì thầm bên tai ấy, Giang Lệ Hoài, em đến thăm rồi, phải mau tỉnh lại nhé.
Sau đó, tôi không đến công ty nữa, mỗi ngày chỉ ở trong phòng bệnh của Giang Lệ Hoài.
Giúp ấy trở mình, lau rửa cơ thể, kể chuyện cho ấy nghe, những chuyện vặt vãnh trong nhà.
Bố tôi đã mời rất nhiều chuyên gia từ nước ngoài đến hội chẩn, kết quả kiểm tra ngày càng tốt hơn, tôi cũng càng ngày càng có lòng tin.
Bạn thấy sao?