13
Sáng sớm hôm sau, người sắp xếp đã mang đến tin tốt.
Bạn trai của Trần Niệm Khả đã tìm thấy.
Tôi cùng Giang Lệ Hoài đã chuyện với ta một tiếng đồng hồ, bàn bạc xong biện pháp đối phó.
Đúng 12 giờ trưa, video mà trai của Trần Niệm Khả, Tào Mỗ, ghi lại đã leo lên top tìm kiếm.
Trong video, Tào Mỗ với vẻ mặt tiều tụy kể lại câu chuyện của ta và Trần Niệm Khả.
Hai người quen nhau tại quán bar, sau khi nhau, Tào Mỗ đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình cho Trần Niệm Khả. Khi ta không còn tiền để Trần Niệm Khả tiêu xài nữa, ấy đã rời bỏ ta và quay về nước.
Anh ta vô cùng tức giận, theo Trần Niệm Khả về nước định bám chặt không buông lại phát hiện ra Trần Niệm Khả lại quay về với trai cũ.
Đồng thời, tôi đăng tải tất cả những tin nhắn, hình ảnh đe dọa, khinh bỉ, khoe khoang mà Trần Niệm Khả gửi cho tôi lên website chính thức của tập đoàn Thịnh Thị.
Cư dân mạng đồng loạt gửi lời xin lỗi đến tôi, rằng mình đã tin nhầm người.
Lục Cẩn cũng gọi điện đến, tôi thậm chí còn không nghe máy.
Anh ta lại chặn trước cửa công ty, tôi không còn cách nào khác đành phải xuống gặp ta.
Vài ngày không gặp, ta gầy đi rất nhiều, thần sắc tiều tụy, trong mắt toàn là những tia m.á.u đỏ.
Gặp tôi, ta lập tức xin lỗi:
“Vân Đóa, xin lỗi, trước kia bị ma xui quỷ khiến, trách nhầm em, em có thể tha thứ cho một lần không?”
Tôi lạnh nhạt ta, chỉ cảm thấy ta thật đáng thương, không phân biệt đúng sai, thật giả:
“Lục Cẩn, mặc dù trước kia, tôi chỉ vì muốn cứu Trần Niệm Khả nên mới ở bên tôi đối tốt với như nào, tôi không tin không cảm nhận .”
“Ba năm, tôi ở bên cạnh ba năm, chưa bao giờ bất cứ điều gì có lỗi với .”
“Về sự nghiệp, tôi giúp vượt qua mọi khó khăn. Về cuộc sống, tôi giúp sắp xếp mọi thứ chu đáo. Tôi có thể khẳng định rằng, tôi đối với chẳng có gì hổ thẹn cả.”
“Nhưng mà đã đáp lại tôi bằng cái gì? Anh giấu tôi đính hôn với bạch nguyệt quang. Bạch nguyệt quang xảy ra chuyện, lại đưa tôi vào đồn cảnh sát, bóp cổ tôi, đe dọa tôi, muốn tôi chôn cùng với ấy.”
“Một người như , căn bản không xứng đáng nhận câu tha thứ của tôi!”
Nói xong, tôi lập tức quay người rời đi. Lục Cẩn vẫn muốn đuổi theo bị Giang Lệ Hoài ngăn lại:
“Lục tổng, dừng lại đúng lúc, bám riết không buông như không hay đâu.”
Lục Cẩn hai tay ôm mặt, từ từ quỳ xuống đất, nghẹn ngào :
“Tôi thật không dám tin là mình lại ra nhiều chuyện tổn thương ấy đến .”
Giang Lệ Hoài người đàn ông vẻ ngoài tiều tụy đến cực điểm trước mặt, lạnh lùng :
“Lục tổng, từng có một viên ngọc quý lại bị thế tục che mắt, giờ đây viên ngọc quý ấy đã tỏa sáng rực rỡ, không thể chạm vào nữa rồi.”
Lục Cẩn không thể kiềm chế cảm nữa, òa khóc nức nở.
Tôi Giang Lệ Hoài trở lại văn phòng, tò mò hỏi ấy đã gì với Lục Cẩn.
Giang Lệ Hoài tôi rồi :
“Anh với ta rằng viên ngọc quý của ta đã bị người khác nhặt mất rồi.”
“Cái gì cơ?” Tôi còn muốn hỏi thêm ấy liền chuyển sang chủ đề khác:
“Cô Vân Đóa, mẹ của Trần Niệm Khả phát điên rồi.”
Tôi nhíu mày, đôi khi con cái quả thực là những kẻ đến đòi nợ, hủy hoại một gia đình hạnh phúc.
“Hi vọng bố ấy có thể đứng vững .”
14
Lục Cẩn không chịu từ bỏ, mỗi ngày đều mang hoa đứng dưới lầu, mong nhận sự tha thứ từ tôi.
Nhiệt độ mùa hè dù là buổi tối vẫn rất cao, ta mặc bộ vest đứng đó vài phút, quần áo đã ướt đẫm.
Mấy ngày trôi qua ta còn chưa gục ngã, tôi đã không chịu nổi.
Tôi bảo lễ tân dẫn ta lên, ta rất vui, trong ánh mắt đều là ý :
“Vân Đóa, em tha thứ cho rồi phải không?”
“Lục Cẩn, bây giờ đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa, nên tha thứ hay không cũng không quan trọng. Nếu một câu tha thứ của tôi có thể đổi lấy việc biến mất trước mắt tôi, thì tôi sẵn lòng một câu tha thứ với .”
Sắc mặt Lục Cẩn đột nhiên tái nhợt, môi run rẩy :
“Vân Đóa, em hận đến sao?”
Tôi thở dài:
“Lục Cẩn, sao vẫn không hiểu, hận một người cần phải có , tôi không , đương nhiên cũng sẽ không hận .”
Lục Cẩn dường như đã hiểu, lại dường như không hiểu, cuối cùng cứng người rời đi.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, Giang Lệ Hoài đúng lúc này bước vào, mang theo một ly trà sữa:
“Vân Đóa, đây là trà sữa ô long hoa điền mà em thích nhất.”
Tôi nhận lấy uống một ngụm, mát lạnh sảng khoái, tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại.
Tôi vẫy tay với Giang Lệ Hoài, ấy bước đến bên ghế của tôi, tôi kéo cà vạt của ấy, hôn ấy một nụ hôn đầy mùi trà sữa.
“Giang Lệ Hoài, có thích em không?”
Giang Lệ Hoài mở mắt ra, khóe mắt còn hơi đỏ, đôi mắt xinh đẹp mang theo chút khao khát nào đó, nhẹ giọng :
“Thích.”
Niềm vui ngọt ngào tràn ngập trong tim tôi, tôi nghe thấy giọng mình mang theo sự ngượng ngùng tiếp tục hỏi:
“Giang Lệ Hoài, bắt đầu thích em từ khi nào?”
“Ngay từ cái đầu tiên đã thích, bây giờ cuối cùng cũng như ý nguyện.”
Tôi chỉ cảm thấy hôm nay miệng của Giang Lệ Hoài như bôi mật ong, ra những lời vô cùng dễ nghe, liền ôm lấy cổ ấy, hôn một cái sâu hơn.
Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi và Giang Lệ Hoài sẽ nhau ngọt ngào, rồi bước vào một cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn.
Thực tế đã đá mạnh cho tôi một cú.
Bạn thấy sao?