Bạch Nguyệt Quang Của [...] – Chương 7

12

 

Tôi đã nghỉ nửa ngày, một mình loay hoay trong bếp suốt cả buổi. Đến 5 giờ, tôi gọi điện cho Giang Lệ Hoài bảo ấy đến biệt thự của tôi.

 

Anh ấy đến rất nhanh, tôi mở cửa mời ấy vào. 

 

Lúc thấy những món ăn tinh tế bày trên bàn, ấy rất ngạc nhiên:

 

"Cô Vân Đóa, những món này đều do sao?"

 

"Đúng , trợ lý Giang, mau nếm thử tay nghề của tôi đi." Tôi nhiệt mời mọc.

 

Anh ấy dè dặt ngồi xuống bàn ăn, thấy tôi liên tục gắp món cho mình, ấy lại ngại ngùng :

 

"Cô Vân Đóa, đủ rồi, đã nhiều lắm rồi."

 

"Được, , thì ăn trước đi. Đúng rồi, chúng ta uống chút rượu vang nhé? Đây là tôi đặc biệt mang từ Pháp về, vị rất ngon."

 

Tôi đi lấy hai chiếc ly thủy tinh từ tủ rượu, rót đầy bảy phần rồi đưa cho ấy.

 

Khi ấy đưa tay ra để nhận rượu vang, tôi mặt không đổi sắc móc vào lòng bàn tay ấy.

 

Anh ấy ngẩn ra, đôi mắt trong veo về phía tôi. Tôi giả vờ không biết, :

 

"Nhanh nếm thử đi."

 

Sau bữa ăn, tâm tôi có chút rạo rực Uống thêm vài ly, tôi đã ngà ngà say, bản tính thường ngày bị dồn nén giờ đây bắt đầu bộc lộ.

 

Khi đưa rượu vang cho ấy lần nữa, tôi cố lỡ tay đổ, áo sơ mi trắng của Giang Lệ Hoài lập tức bị nhuộm đỏ.

 

Tôi giả vờ say, lao tới kéo áo ấy:

 

"Trợ lý Giang, xin lỗi, tôi giúp lau sạch." Nói rồi tôi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của ấy.

 

Anh ấy vội vàng giữ tay tôi lại, ngăn cản. Tôi đành phải dừng lại:

 

"Vậy đi vào nhà vệ sinh lau sạch đi."

 

Anh gật đầu rồi đi vào nhà vệ sinh. Tôi đứng đó suy nghĩ một hồi, rồi đi vào nhà vệ sinh của phòng ngủ chính mở nước vòi hoa sen.

 

Áo quần nhanh chóng bị ướt, tôi dùng hết sức hét lớn một tiếng, rồi ngồi xuống đất.

 

Rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở, một giọng vội vã vang lên bên ngoài nhà tắm:

 

"Cô Vân Đóa, không sao chứ?"

 

"Trợ lý Giang, chân tôi lại bị trật rồi, không đậy ."

 

Bên ngoài im lặng một lúc, rồi cánh cửa đẩy mở.

 

Qua làn hơi nước mù mịt, tôi thấy Giang Lệ Hoài với đôi mắt bị che bằng một chiếc cà vạt, dò dẫm đi vào.

 

Chiếc áo sơ mi trắng tinh đã trở nên nhăn nhúm, vài chiếc cúc bung ra, cơ bụng ẩn hiện dưới lớp áo, đôi môi mỏng mấp máy không ngừng gọi tên tôi. 

 

Tôi không kìm mà nuốt nước miếng, khẽ đáp lại.

 

Anh ấy từ từ tiến lại gần, đưa tay sờ soạng tìm kiếm tôi. Tôi đứng dậy, nhân lúc ấy đi đến góc phòng thì lao tới. 

 

Anh ấy sợ tôi ngã, vội ôm chặt lấy eo tôi.

 

Tôi vòng tay qua cổ ấy, nhẹ nhàng áp môi lên môi ấy.

 

Lúc đầu, ấy còn kháng cự, cố đẩy tôi ra tôi không chống lại, chỉ một tiếng đau, ấy liền không đẩy tôi nữa. 

 

Tôi lại một lần nữa áp môi lên, nghiêng đầu sang bên, tôi dùng cả hai tay xoay đầu ấy lại, hôn ấy thật mạnh.

 

Nụ hôn vụng về môi ấy rớm máu, m.á.u lan ra khắp khoang miệng, cuối cùng ấy cũng không kìm mà đáp lại. Tay tôi bắt đầu không thành thực, di chuyển khắp nơi trên cơ thể ấy, cổ, xương quai xanh, vành tai, ngực, cơ bụng... đốt lửa khắp nơi.

 

Hơi thở nặng nề của ấy lộ ra sự khao khát, tay tôi từ từ di chuyển đến chiếc thắt lưng. 

 

Tuy nhiên, tôi không thể mở , thậm chí còn kéo chặt hơn, ấy không kìm mà rên rỉ.

 

Tôi vốn là người không chịu thua, dùng cả hai tay, quyết tâm mở chiếc thắt lưng, thậm chí quên cả việc hôn, cúi đầu nghiên cứu.

 

Trên đầu vang lên một tiếng khẽ, tôi ngẩng đầu lên, thấy ấy đã cởi cà vạt, đôi mắt dịu dàng lúc này đã tràn đầy ý.

 

Tôi không nhịn mà đ.ấ.m nhẹ vào ấy: "Anh ít nhất cũng giúp em một chút đi chứ!"

 

Khóe mắt ấy tràn đầy ý , nhướn mày:

 

"Ồ, giúp em lợi dụng chính mình à?"

 

Tôi ôm chặt lấy cái eo săn chắc của ấy, hai chân quấn quanh người ấy:

 

"Giang Lệ Hoài, vừa hôn em, vừa chạm vào em, phải chịu trách nhiệm với em."

 

"Ừ, chịu trách nhiệm!" Khuôn mặt dịu dàng của ấy tràn ngập ý .

 

"Thật không, đồng ý chứ?"

 

"Đồng ý."

 

Tôi vui mừng khôn xiết, không ngờ chiến thắng lại dễ dàng đến .

 

Giang Lệ Hoài bế tôi ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường, nhẹ nhàng với tôi:

 

"Cô Vân Đóa, thay đồ đi, đi dọn dẹp nhà bếp."

 

"Giang Lệ Hoài, đừng gọi em là Cô Vân Đóa nữa, từ hôm nay, em là của , phải gọi em là Vân Đóa hoặc Đóa Nhi."

 

Giang Lệ Hoài hiếm khi vui vẻ như :

 

"Được rồi, Vân Đóa, em mau thay đồ đi, đừng để bị cảm lạnh."

 

Giang Lệ Hoài dọn dẹp xong nhà bếp, tôi không chịu cho ấy đi, ấy không còn cách nào khác, đành phải ngủ ở phòng khách.

 

Tôi nhận một nụ hôn chúc ngủ ngon đầy ý, hài lòng mà đi ngủ.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...