9
Giang Lệ Hoài nhanh chóng quay lại xe, bảo tài xế lái đi, rồi nhẹ nhàng :
"Cô Vân Đóa, chuyện này có lẽ vẫn chưa xong đâu. Cả nhà họ đều là đồ vô lại, tôi sợ bị tổn thương, có muốn một vệ sĩ không?"
Tôi do dự một chút:
"Có thể không?"
Giang Lệ Hoài khẽ :
"Là vinh hạnh của tôi!"
Mặt tôi bỗng đỏ bừng vì xấu hổ, chẳng thể kìm những suy nghĩ lung tung:
[Anh ấy có phải là có ý gì với mình không, aaaa, mình có nên tỏ không, ấy có đồng ý không nhỉ...]
"Cô Vân Đóa, Vân Đóa, Vân Đóa?"
Tôi chợt tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man:
"À... gì thế, gọi tôi à?"
Giang Lệ Hoài dịu dàng tôi:
"Cô Vân Đóa, điện thoại của cứ reo liên tục."
Tôi ngượng ngùng đỏ mặt, cố nén xấu hổ, lấy điện thoại từ trong túi ra, hóa ra là điện thoại của Lục Cẩn.
Vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng Lục Cẩn ra lệnh:
"Thịnh Vân Đóa, ngày mai là đám tang của Khả Khả. Nếu đến trước linh cữu ấy quỳ lạy xin lỗi tôi sẽ tha cho , nếu không thì tôi sẽ khiến vạn kiếp bất phục
Tôi nhíu mày, người này có bị bệnh không .
"Lục Cẩn, có phải bị ngốc rồi không, cảnh sát đã cái c.h.ế.t của Trần Niệm Khả không liên quan gì đến tôi, còn bám riết lấy tôi không buông."
"Ngoài ra thì còn ai nữa, tôi không tin cảnh sát, chỉ tin vào bản thân mình. Nếu cứ mê muội không chịu tỉnh ngộ như thì cứ đợi đấy."
"Lục Cẩn, có phải không dám thừa nhận, chính sự ích kỷ của đã c.h.ế.t Trần Niệm Khả, nên một lòng muốn đổ trách nhiệm cho tôi, muốn tìm sự an tâm cho mình?"
Có lẽ Lục Cẩn bị tôi trúng tim đen nên ta tức giận đến không ra lời:
"Thịnh Vân Đóa, là đồ phụ nữ độc ác, chỉ biết năng xằng bậy, tôi sẽ khiến phải xuống mười tám tầng địa ngục..."
Rồi một tiếng lớn vang lên, rất nhanh sau đó trở nên im lặng, tôi đoán là Lục Cẩn đã ném điện thoại.
Tôi tức giận cất điện thoại vào túi, đ.ấ.m mạnh một cái vào ghế, trừng mắt Giang Lệ Hoài:
"Trợ lý Giang, xem Lục Cẩn có phải bị bệnh gì hay không?"
"Đúng , ta quả thật có bệnh, tự đại kiêu ngạo, gan nhỏ hèn nhát."
Tôi phì vì câu của ấy, không nhịn hỏi ấy:
"Trợ lý Giang, thật thẳng thắn, tôi hỏi một câu, phải trả lời thật lòng đấy nhé."
"Ừm."
"Anh có người mình thích chưa?"
Trên gương mặt vốn luôn bình tĩnh của Giang Lệ Hoài xuất hiện vài nét ngượng ngùng đáng ngờ, vành tai hơi đỏ lên.
Tôi không khỏi thích thú, vừa định hỏi tiếp thì tài xế đột nhiên phanh xe:
"Cô Vân Đóa, đến nhà rồi."
Suy nghĩ của tôi lập tức bị chuyển hướng, vội vàng gọi Giang Lệ Hoài cùng vào với mình.
Bạn thấy sao?