Bạch Nguyệt Quang Của [...] – Chương 1

1

 

Khi tôi đẩy cửa đại sảnh.

 

Lục Cẩn đang quỳ gối xuống cầu hôn bạch nguyệt quang của ta.

 

Bạn bè và người thân ở xung quanh đều đang vỗ tay chúc mừng.

 

Tôi muốn xông vào ngăn cản họ lại bị mấy vệ sĩ mặc đồ đen ở cửa chặn lại.

 

Tôi chỉ có thể liên tục hết lần này tới lần khác hét lên:

 

"Lục Cẩn, không thể ở bên Trần Niệm Khả, sẽ c.h.ế.t ấy đấy."

 

Tuy nhiên, những người trong đại sảnh ai cũng đều thinh.

 

Họ đều nghĩ rằng tôi vì mà không đáp lại nên mới như , chẳng ai biết tôi đang cố cứu mạng Trần Niệm Khả.

 

Tôi chỉ có thể trơ mắt Lục Cẩn đeo nhẫn vào tay Trần Niệm Khả.

 

Lúc đó, cả người tôi như bị tê liệt gục ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, lẩm bẩm:

 

"Toang rồi, lần này Trần Niệm Khả chắc chắn sẽ chết."

 

Ngay giây sau, giọng lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu tôi:

 

"Chinh phục thất bại, hệ thống sẽ bắt đầu trừng ."

 

Tôi bất lực che hai mắt lại.

 

Tiếng hét thất thanh vang lên.

 

Tôi ngẩng đầu lên, thấy hai người trên sân khấu đang đứng đó hôn nhau.

 

Tuy nhiên từ miệng Trần Niệm Khả trào ra một lượng lớn m.á.u tươi, nhanh chóng nhuộm đỏ bộ vest trắng của Lục Cẩn.

 

Lục Cẩn trợn mắt không thể tin , sụp đổ lùi về phía sau, Trần Niệm Khả nặng nề ngã xuống đất.

 

Những người phía dưới sân khấu hốt hoảng hét.

 

Giọng của hệ thống lại vang lên:

 

"Trừng kết thúc, bạch nguyệt quang đã bị xóa bỏ, ký chủ có muốn thoát khỏi hệ thống không?"

 

"Thoát." Tôi trả lời không chút do dự.

 

Ngay lập tức, cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể tôi, từ da đến xương, từ đầu đến ngón chân, cơn đau lan khắp người như đang hành hạ cơ thể tôi.

 

Một phút sau, hình kết thúc.

 

Nhưng mà tôi vẫn run rẩy dữ dội, răng nghiến chặt, gân xanh nổi đầy người.

 

2

 

Lúc này, một đôi bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng đỡ tôi dậy. Tôi ngẩng đầu lên, thấy Giang Lệ Hoài, trợ lý trưởng của Lục Cẩn.

 

Anh ấy có đôi mắt dịu dàng, dáng người cao ráo, mặc một bộ vest đen, thực sự là một quý ông đàng hoàng, nhẹ nhàng như ngọc.

 

"Cảm ơn trợ lý Giang." Giọng tôi run rẩy lời cảm ơn ấy.

 

Anh ấy nhíu mày tôi, dịu dàng hỏi:

 

“Cô Vân Đóa, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, có cần tôi đưa đến bệnh viện không?”

 

Tôi đang định lắc đầu thì Lục Cẩn tức giận xông đến trước mặt tôi.

 

Giang Lệ Hoài theo bản năng che chắn tôi phía sau lưng, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, không kìm mà kéo nhẹ tay áo ấy.

 

Cơ thể ấy hơi cứng lại, rồi ngay lập tức trở lại bình thường.

 

"Giang Lệ Hoài, cậu tránh ra." Lục Cẩn gầm lên giận dữ.

 

Tôi biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Giang Lệ Hoài, gật đầu với ấy, ra hiệu rằng tôi có thể ứng phó .

 

Anh ấy do dự một chút, cuối cùng cũng dịch người sang một bên.

 

"Thịnh Vân Đóa, có phải Khả Khả không?" Lục Cẩn tôi với đôi mắt đỏ bừng.

 

Tôi cau mày, ta như một kẻ ngốc:

 

"Lục Cẩn, tôi đã cảnh báo rồi, ở bên Trần Niệm Khả sẽ c.h.ế.t ấy hoàn toàn không nghe, còn giấu tôi lén lút đính hôn với ấy."

 

"Không, không phải , tôi tưởng đang dối, đang ghen tị với ấy." Lục Cẩn sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm.

 

Trong chớp mắt, dường như ta lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên lao đến nắm lấy tay tôi:

 

"Thịnh Vân Đóa, nếu như biết ấy sẽ chết, chắc chắn có cách để cứu sống ấy, tôi cầu xin , hãy cứu ấy đi."

 

Người luôn kiêu ngạo và tự phụ như Lục Cẩn, giờ đây lại từ từ quỳ xuống, nước mắt rơi từng giọt, cố chấp cầu xin tôi cứu lấy người ta .

 

Trái tim tôi khó chịu vô cùng, tuy tôi không ta tôi lại bị rung bởi của ta dành cho Trần Niệm Khả:

 

"Xin lỗi, Lục Cẩn, tôi thật sự không có cách nào cả, nếu không tôi đã không ngăn cản hai người hết lần này đến lần khác."

 

Lục Cẩn hoàn toàn không chịu tin, chậm rãi đứng dậy, sự tuyệt vọng trong mắt ta gần như đè nát tôi:

 

"Thịnh Vân Đóa, thực sự không chịu cứu Khả Khả sao?"

 

"Lục Cẩn, sao vẫn chưa chịu hiểu, không phải là tôi không chịu, mà là tôi thực sự không có cách nào để cứu."

 

"Hừ," Lục Cẩn giễu cợt: "Đã không chịu cứu, chính là hung thủ g.i.ế.c người, tôi sẽ báo cảnh sát."

 

Tôi đầy thất vọng ta, không cố gắng biện hộ cho mình nữa:

 

"Vậy cứ báo cảnh sát đi, tôi không có gì phải hổ thẹn."

 

Lục Cẩn bị kích , nhấc tấm poster chào đón dâu rể bên cạnh ném về phía tôi, đồng thời hét lên giận dữ:

 

"Thịnh Vân Đóa, tưởng tôi thực sự không dám báo cảnh sát sao, tôi cho biết, tôi nhất định sẽ khiến phải trả giá bằng máu!"

 

Tôi ngơ ngác ta, người vốn luôn bình tĩnh và lý trí, giờ đây lại như một kẻ điên loạn, hoàn toàn quên mất phải né tránh.

 

Một thân hình vững chắc đột nhiên ôm lấy tôi, tôi ngửi thấy mùi hương gỗ thông thoang thoảng.

 

Một tiếng rên khẽ vang lên, thân thể Giang Lệ Hoài cứng đờ vẫn giữ bình tĩnh:

 

"Lục tổng, tôi nghĩ bây giờ điều quan trọng nhất là đưa Trần đến bệnh viện."

 

Lục Cẩn giống như vừa tỉnh mộng, vội vàng chạy về bên cạnh Trần Niệm Khả, giọng run rẩy hét lên:

 

"Xe cấp cứu, đã gọi xe cấp cứu chưa?"

 

Bên cạnh có người vội vàng trả lời đã gọi rồi, sẽ đến ngay.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...