19.
Ngày hôm sau, tôi không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ ôm con mèo của mình rời khỏi Bích Hải.
Lục Tuần không có bất kỳ thái gì, ấy đã cử một người phụ nữ đến để lo liệu mọi thứ cho tôi.
Người phụ nữ đó tên là Trương Phương. Cô ấy khoảng ba mươi tuổi, ít việc vô cùng chu đáo, từ bữa ăn hàng ngày đến việc đi lại của tôi, từ việc sắp xếp trang phục đến các chi tiết nhỏ như loại tinh dầu tôi thích, không có việc gì mà ấy không tốt.
Trương Phương chỉ ở lại một tuần, không chỉ hoàn toàn nắm bắt thói quen sinh hoạt của tôi, mà còn sắp xếp mọi thứ đến từng chi tiết nhỏ nhất, kể cả loại hương tôi thích.
Từ chỗ ban đầu phản kháng đến chấp nhận chiêu thức “bọc đường” này, tôi chỉ mất có ba ngày.
Không dùng thì phí, hưởng thụ thì tại sao phải chịu khổ?
Một tuần sau, căn hộ thông tầng đối diện nơi tôi ở đã mua lại, khi tôi trở về sau khi xong công việc, tôi gặp Lục Tuần ở cửa.
Anh mặc áo sơ mi trắng, cà vạt thắt một cách hờ hững, áo vest vắt trên khuỷu tay, trên tay là một bó hoa hồng trắng Lê Chi gói rất tinh tế và đẹp mắt.
Thấy tôi, nhẹ và đưa bó hoa hồng trắng cho tôi: “Nghe ngày mai em đi quay chương trình truyền hình, chúc em mọi việc suôn sẻ.”
Tôi không nhận, cũng không gì, như thể ta không tồn tại, tôi mở khóa cửa bằng vân tay.
“Cạch” một tiếng, tôi đóng sầm cửa lại, bỏ ở bên ngoài.
Sau đó, việc đầu tiên tôi là lấy điện thoại ra và tìm nơi để chuyển nhà.
Lục Tuần dường như không bận tâm, những hành của ấy vẫn dần dần đến tai tôi.
La Du Uyên , Lục Tuần đã sử dụng danh nghĩa của tôi để đăng ký lại một quỹ từ thiện, mọi tài khoản đều đứng tên ấy.
Tên quỹ nghe có vẻ quê mùa, lần đầu tiên nghe La Du Uyên nhắc đến cái tên “Quỹ ” này, cả hai chúng tôi đều im lặng trong năm phút.
Hạ Lộ rằng Lục Tuần đã đầu tư hai triệu vào chương trình truyền hình mà tôi sắp tham gia, ấy mắng trong điện thoại, “Mẹ kiếp, có tiền thì giỏi à, cứ thích tổng tài bá đạo mãi à?”
Chiêm Phong đưa ra một tin tức sốc hơn, Viễn Dương đã tổ chức nhiều cuộc họp cổ đông, vào cách Lục Tuần hành , có vẻ như ấy định chuyển cổ phần cho tôi.
Khi Chiêm Phong điều này, bầu không khí quanh bàn mạt chược của chúng tôi lắng xuống vài giây, mọi người đều có sự đồng thuận mà dừng lại trong một khoảnh khắc.
La Du Uyên là người lên tiếng trước: “Chắc là không… phải không? Đây thực sự là lợi ích thiết thực mà.”
“Khó lắm.” Chiêm Phong xoa xoa quân bài, “Sau khi sa thải Tạ Xu Gia, ấy đã thay đổi hoàn toàn. Về những việc khác thì ấy vẫn là một Lục tổng quyết đoán và mạnh mẽ như trước, hễ liên quan đến Biệt Ý thì không thể đánh giá theo lẽ thường .”
“Cả Giang Thành ai mà không biết Lục nhị công tử đã là lãng tử quay đầu.” La Du Uyên bài, chửi thề: “Sao không sớm hơn chứ?”
“Thủ đoạn quá cao tay, tôi tưởng việc Lục nhị công tử theo đuổi vợ cùng lắm là chỉ biết đeo bám, ai ngờ ấy không những biết tiến biết lùi, mà còn ném tiền tới tấp.”
Hạ Lộ thở dài: “Mẹ kiếp, bên trong lớp vỏ bọc đường đó không phải là bom, mà là tiền thật đấy, nếu là tôi, tôi không thể kiên trì nổi, tôi là một người phụ nữ coi trọng vật chất.”
Tất cả chúng tôi đều , tôi đánh một quân bài, thản nhiên : “Để ta ném tiền đi, xem ta ném bao lâu.”
20.
Lục Tuần là kiểu người mà khi thực sự để ai đó trong lòng, ấy sẽ coi người đó như báu vật, muốn gì nấy, thậm chí là hái sao trên trời cũng không thành vấn đề.
Đáng tiếc là giờ tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ấy tránh xa tôi một chút.
Khi còn trẻ, ấy và Tạ Xu Gia nhau, thái độ của ấy đối với Tạ Xu Gia và những người khác hoàn toàn là hai thái cực.
Lúc đó, tôi hèn mọn và ủy mị tự hỏi, Lục Tuần thì sẽ có cảm giác thế nào.
Giờ tôi đã biết rồi, cảm giác thật là phiền phức.
Hạ Lộ đang thử chiếc vòng cổ kim cương xanh mà Lục Tuần gửi đến, ngắm mình trong gương: “Lục Tuần không chỉ giàu mà còn có gu thẩm mỹ rất tốt, chiếc này đấu giá bao nhiêu đô?”
Tôi không biết.
Hạ Lộ ngắm nghía một lúc, rồi ngồi xuống bàn hỏi tôi: “Vậy cậu định gì? Lục Tuần theo đuổi cậu với trình độ cao thế này đúng là hơi khó.”
Thực sự là rất khó. Tôi không muốn gặp ấy, ấy cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt tôi, trong cuộc sống của tôi, đâu đâu cũng có sự hiện diện và bóng dáng của ấy.
Mọi việc trong cuộc sống của tôi, từ ăn mặc, đi lại, đều sắp xếp chu toàn, những người mà ấy cử đến đều như “đo ni đóng giày” cho tôi, biết rõ sở thích của tôi từng chi tiết.
Ban đầu, tôi kịch liệt phản đối cách thức “bọc đường” này, những người này trên danh nghĩa lại không liên quan gì đến Lục Tuần.
Tôi đã thử thay vài người thông qua bố tôi, ngay ngày đầu tiên đi , tôi đã thấy họ không khác gì những người trước đó, phong cách việc cũng giống hệt, vẫn coi tôi như vua mà phục vụ.
Ngoài ra, bất kể tài nguyên nào mà tôi muốn trong showbiz, hay những món đồ trang trí mà tôi cờ thấy, chỉ trong một thời gian ngắn, chúng đều âm thầm xuất hiện trước mặt tôi.
“Thật đáng sợ.” Hạ Lộ : “Đến mức này thì có chút biến thái rồi, tôi đã rằng người có tính cách cực đoan như ta chắc chắn không phải là người bình thường.”
“Đều là lỗi của tôi, ai bảo tôi ngu ngốc mà đi chọc vào ta.” Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi thở dài: “So với cách tôi từng đeo bám ta, đúng là chẳng là gì so với hiện tại.”
“Cậu không thể so với người có vấn đề .” Hạ Lộ uống một ngụm cà phê: “Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Tạ Xu Gia lại bị cưng chiều đến hư hỏng. Cách cưng chiều không có giới hạn này, nếu tôi hưởng thụ rồi bị mất đi, tôi thật sự sẽ phát điên mất.”
“Bây giờ tôi đúng là con ếch bị Lục Tuần nấu trong nồi nước sôi từ từ.” Tôi : “Chiều nay con ếch này còn phải cùng ta đi dự tiệc thường niên của Tập đoàn Lục Thị.”
“Ai bảo hai người đã kết hôn.” Hạ Lộ : “Nhanh thật đấy, hai người đã kết hôn nửa năm rồi, giờ ở Giang Thành ai mà không biết Lục Tuần coi cậu như báu vật.”
Tôi không biểu cảm mà : “Sao ta không sớm hơn chứ?”
Đúng hai giờ chiều, Lục Tuần xuất hiện tại căn hộ riêng của tôi.
Lục Tuần ăn mặc rất trang trọng, tóc đã dài hơn nhiều, chăm chút tỉ mỉ, lộ rõ khuôn mặt thanh tú.
Anh ấy mặc một bộ vest ba mảnh cao cấp, các chi tiết nhỏ lại khá kín đáo, chẳng hạn như khuy măng sét bằng đá sapphire rõ ràng là một cặp với chiếc vòng cổ mà ấy tặng tôi.
Lục Tuần ôm một bó hồng trắng lớn, “Lần này là hoa hồng trắng Titanic.” Lục Tuần đưa bó hoa cho tôi: “Hy vọng em sẽ thích.”
Tôi vẫn như thường lệ, không nhận hoa, cũng không gì, như thể ấy không tồn tại, tôi mở khóa cửa bằng vân tay.
“Cạch” một tiếng, tôi đóng sầm cửa lại, bỏ mặc ấy ở ngoài.
Trong lòng tôi bỗng trào lên một sự bực bội, lại là chiêu này, tôi gần như muốn chửi thề.
Lại là chiêu lùi một bước tiến hai bước, tất cả những cảm của tôi như đánh vào một chiếc gối bông.
Bạn thấy sao?