35
“Thẩm tổng rất xuất sắc. Khi tôi còn trẻ và bồng bột ký hợp đồng với công ty, nếu không có Thẩm tổng, tôi cũng không biết mình sẽ phải trải qua những gì.
Có như ngày hôm nay, đều nhờ Thẩm tổng. Tôi biết ấy đặc biệt quan tâm đến tôi, và tôi cũng thích ấy, tôi không ngờ rằng mình chỉ là kẻ thay thế, đang chiếm lấy vị trí của chị.
“Ban đầu tôi cũng thấy kỳ lạ, giới giải trí đầy những người đẹp, tại sao ấy lại để mắt đến tôi.
“Hôm nay Thẩm tổng đưa tôi đi gặp mẹ ấy. Tôi chưa chuẩn bị tâm lý. Nghe hôm nay, tám năm trước, là ngày chị đi du học, và tôi đã hiểu ra. Khi ở nhà ấy, ấy chăm sóc tôi rất chu đáo, kiên định và dịu dàng, không rời khỏi tôi nửa bước…”
Cô ta dừng lại một chút, tự mỉa: “Anh ấy ân cần đến mức tôi nhận ra, mình chỉ đang thụ hưởng những gì người đến sau .”
“Chị Tô, chị biết tôi ngưỡng mộ chị đến mức nào không?”
Cô ta vừa vừa lắc đầu: “Không phải vì Thẩm tổng không quên chị, mà là vì tôi nghĩ, nếu tôi là chị năm đó, tôi chẳng thể nào rời khỏi quê hương vì Thẩm tổng, một mình đi suốt tám năm, bước đi dứt khoát, và càng buông bỏ cũng dứt khoát như . Nhưng tôi không . Thẩm tổng không , tôi biết, ấy rất khâm phục chị.”
Cô ta , nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt: “Tôi không .”
“Nghe chị không nhờ đến sự trợ giúp của bà Thẩm, mà tự mình hoàn thành việc học ở Harvard, thật sự rất giỏi.”
Giọng ta hơi nghẹn ngào.
“Tôi không phải không cam tâm vì thua chị, mà là vì không bằng chị.”
Tôi không biết phải gì, chỉ có thể thật.
“Tôi bị Harvard đuổi học ngay trong năm đầu tiên vì không đủ tiền đóng học phí.”
Vẻ mặt tôi bình thản: “Chúc hạnh phúc.”
Tôi nhặt túi lên, khẽ gật đầu với ta rồi rời đi.
36
Khi tôi gặp Kỷ Hướng Thâm, tôi đã bị Harvard đuổi học một thời gian.
Khi đó, tôi đi bán chứng khoán, doanh số bán ra không tính cho tôi. Sếp cũ coi thường người Hoa, tôi không nhận phần chia công bằng và bị đuổi việc.
Lúc Kỷ Hướng Thâm hỏi tôi có muốn đến việc vặt cho ấy không, tôi đã lang thang trên đường rồi. Số tiền còn lại chỉ đủ mua một cây xích nướng ven đường, còn không đủ tiền vé máy bay về nước. Tôi đã ngủ một đêm trong nhà thờ, và sáng hôm sau đến văn phòng nhỏ tồi tàn của Kỷ Hướng Thâm.
Vì không có tiền, tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn, suýt nữa thì không thể trở về. May mắn thay, tôi đã gặp một nhà tư bản chịu chỉ dạy cho tôi.
Tôi cứng đầu và bướng bỉnh.
Chẳng có gì để người khác phải ghen tị.
Còn về 8 năm ở nước ngoài, lúc đầu là vì giận dỗi, tôi muốn chứng minh điều gì đó với mẹ Thẩm Diễn. Nhưng đi mãi, dần dần Thẩm Diễn không còn là tất cả của tôi nữa, tương lai của tôi không chỉ có Thẩm Diễn mà còn có lý tưởng và tham vọng.
Có một nhà tư bản đã cho tôi thấy cả thế giới, tầm của tôi giờ đây không còn giới hạn trong một góc nhỏ hẹp.
Nếu không có Kỷ Hướng Thâm, 8 năm của tôi thực sự sẽ là một mớ hỗn độn.
Tôi bước ra bãi đỗ xe.
Kỷ Hướng Thâm bấm còi xe ầm ĩ.
Bên tai tôi vẫn còn văng vẳng giọng Thẩm Diễn nức nở.
“Niệm Niệm, xin lỗi.”
Tôi ngắt điện thoại, Kỷ Hướng Thâm ngồi trên xe, bước lên, đóng cửa và cài dây an toàn. Giữa tôi và Thẩm Diễn hoàn toàn không còn khả năng nào nữa.
Một sống ở nước ngoài không có tiền, Thẩm Diễn không phải kẻ ngốc, ta biết điều đó phải trả giá bao nhiêu.
Giờ ta đã biết, dù có không cam lòng, ta cũng không còn mặt mũi để xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Và tôi cũng không bao giờ sống theo con đường người khác vạch ra cho mình.
Không có Thẩm Diễn, tôi vẫn là tôi.
Tôi không còn là người quá khứ mà Thẩm Diễn không thể quên, tôi là Tô Niệm Thanh.
37
Cao Thục Hoa đang có một dự án khá tốt, đã vào giai đoạn hoàn thiện, không thực sự cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi đoán chị ấy chỉ có chuyện muốn với tôi.
“Nghe , chúng ta từng là học.” Cao Thục Hoa là tiến sĩ kép chuyên ngành Tài chính và Tâm lý học tại Harvard.
“Thật ra em chỉ học ở Harvard một học kỳ thôi.” Tôi mỉm nhạt.
Bằng cấp của tôi giờ cũng khó xử lắm, đừng là chưa tốt nghiệp, ngay cả khi có tốt nghiệp đi nữa, đối với người như Cao Thục Hoa, nó cũng chẳng đáng là gì.
“Em có những thứ mà chị không có. Việc em có thể đi đến ngày hôm nay, chị rất ngưỡng mộ. Thằng em chồng của chị tính khí lạnh lùng, kiêu ngạo, bây giờ trông đã dịu dàng hơn rồi, sự ngang bướng trong xương tủy vẫn còn. Nó thích em, điều này chẳng khiến chị ngạc nhiên chút nào.”
Cao Thục Hoa mỉm, trên môi ẩn chứa chút châm biếm: “Hy vọng em đừng chê bai nó.”
Tôi: …
“Sao lại chị như ? Không tin à? Bà nội rất thích em. Nếu Hướng Thâm có em bên cạnh, đó là phúc của Kỷ gia. Thẩm gia mù mắt thì thôi, em không thể để bản thân bị lừa gạt .
“Gia cảnh và tiền bạc không thể là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một con người. Năm xưa mẹ em có dũng khí bán nhà để em đi học, đã vượt qua rất nhiều bậc phụ huynh rồi.
“Việc em dám mang tiền ra chữa bệnh cho mẹ, điều đó đã giành sự tôn trọng của tất cả mọi người.”
Tôi không biết phải gì, chỉ lặng chị ấy.
“Tất nhiên chuyện sau này còn phụ thuộc vào năng lực của thằng em chồng không ra gì của chị. Niệm Thanh, em rất giỏi.”
Buổi tối, Cao Thục Hoa có việc phải rời đi, chị ấy nhờ Kỷ Hướng Thâm đưa tôi về.
Tôi và Kỷ Hướng Thâm đi bộ dọc bờ sông.
Tuyết bắt đầu rơi, cả hai chúng tôi đều mặc khá mỏng, hỏi tôi có muốn quay lại xe không.
Tôi lấy ra từ trong túi một chai rượu.
Nhị Oa Đầu.
Anh ấy dòng chữ trên chai rồi bật , tôi cũng theo.
“Hôm nay uống hết nó nhé.”
“Được.”
Tửu lượng của tôi không cao, uống vài ly đã thấy hơi choáng váng. Tôi chợt nhớ đến những tin tức giải trí đang xôn xao mấy ngày nay trên mạng.
“Nghe có một nam diễn viên bị bắt vì sử dụng ma túy trong rạp hát.”
Kỷ Hướng Thâm chưa kịp gì, tôi đã tự tiếp lời: “Bộ phim đó cũng bị ngừng quay rồi.”
“Anh có tin vào số phận không?”
“Không.”
Anh ấy trả lời chắc nịch.
Tôi ấy một cái, rồi với ý sâu xa: “Anh có nghĩ rằng kết cục của chúng ta đã định sẵn từ lâu không? Có thể tôi sắp chết, và sau khi chết, mọi người sẽ tán thưởng chẳng ai nhớ đến.”
Kỷ Hướng Thâm giơ tay nhẹ chạm lên đầu tôi: “Không đâu, vì có ở đây.”
Anh ấy đưa tay ra trước mặt tôi: “Có tuyết kìa.”
Lòng bàn tay ta sạch sẽ, không có chút nước nào. Tôi vào tay , rồi : “Đi thôi.”
38
Công ty của Kỷ Hướng Thâm đã lên sàn chứng khoán, thời gian này có rất nhiều tiệc tùng, tôi lại thoải mái thảnh thơi, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.
Tôi tranh thủ thời gian lục lại hộp thư cũ, và nhận một email từ Thẩm Diễn.
Anh ta sắp đính hôn.
Với Hạ Giảo.
Hạ Giảo là một tốt, ngây thơ, đáng , chưa từng trải qua sóng gió.
Thẩm Diễn đã trải thảm hoa cho ta, bảo vệ ta rất tốt, ta như một nụ hoa trong nhà kính, chiều hết mực.
Tôi bật , đóng hộp thư, không có ý định tham dự.
Ai mà ngờ , buổi chiều hôm đó, Kỷ Hướng Thâm lại ăn mặc rất chỉnh tề, đứng trước mặt tôi.
Tóc tai chỉn chu, bộ vest đen may đo riêng, đồng hồ đắt tiền, dáng đứng thẳng tắp, khí chất sang trọng và bình tĩnh.
“Không để em chết tâm hoàn toàn, sao em có thể bằng ánh mắt khác .”
Tôi mỉa mai: “Anh không phải luôn coi thường ta, sao giờ còn quan tâm đến chuyện này?”
“Yêu đến mức không kiềm chế cảm mà.”
Kỷ Hướng Thâm nhẹ nhàng dìu tôi bước lên những bậc thang trước cửa khách sạn, môi khẽ , đôi mắt dịu dàng, khiến tôi cảm thấy vừa xa lạ vừa rung .
Người đàn ông cao gần 1m90, đã ngẩng cao đầu suốt nửa cuộc đời, sống trên đỉnh cao quá lâu, giờ lại cúi đầu nhắc tôi cẩn thận bước đi.
Tôi cúi đầu, giấu đi nụ trên môi.
39
Thẩm Diễn mặc bộ vest trắng, trông chững chạc và điềm đạm, Hạ Giảo khoác trên mình chiếc váy đuôi cá, xinh đẹp và dịu dàng.
Anh ta thấy tôi và Kỷ Hướng Thâm, cầm ly rượu đi về phía tôi, lúc đó tôi lại nhớ lại nhiẽng lời ta từng với tôi:
‘Niệm Niệm, khi chúng ta kết hôn, sẽ tổ chức cho em một đám cưới thật hoành tráng, biến em thành nàng công chúa thương, sẽ là hoàng tử của em, sẽ mang lại hạnh phúc cho em, không để em chịu bất kỳ uất ức nào.’
…
Kỷ Hướng Thâm đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, tôi sực tỉnh quay đầu ấy, tay kia ấy đưa cho tôi một ly rượu.
“Rượu nhẹ, yên tâm.” Tôi cảm ơn và nhận lấy ly rượu.
Thẩm Diễn bước vài bước đến trước mặt tôi.
“Niệm… à không, Tô,” mấp máy môi, đôi mắt đẹp của hơi đỏ lên, “em đến rồi.”
Tôi gật đầu mỉm : “Chúc mừng đính hôn.”
Anh ta tôi mà không gì, Kỷ Hướng Thâm giơ ly rượu chúc mừng ta: “Chúc mừng Thẩm tổng đã tìm ý trung nhân.”
“Giám đốc Kỷ cũng đến đây.”
Tôi cảm nhận Kỷ Hướng Thâm liếc tôi: “Đi cùng Niệm Niệm.”
“Vậy xin mời tự nhiên.”
“Được, Thẩm tổng đi thong thả.”
Thẩm Diễn Kỷ Hướng Thâm, cuối cùng lại về phía tôi: “Cô Tô, tôi có chuyện muốn riêng với em.”
Tôi chưa kịp đáp, cảm thấy bàn tay Kỷ Hướng Thâm đặt trên eo tôi hơi siết chặt, tôi quay đầu ấy.
Nụ của Kỷ Hướng Thâm vẫn không thay đổi: “Trên lầu yên tĩnh, lên đó nghỉ ngơi chút.”
Tôi và Thẩm Diễn đứng trước cửa, nơi này đông người cũng đủ xa để chúng tôi có thể chuyện riêng.
“Thẩm tổng sắp lập gia đình rồi, một số liên hệ quan trọng về sau cũng cần ý.”
Nụ của Thẩm Diễn có chút cay đắng: “Em yên tâm, hiểu ý của em rồi, chuyện lần trước sẽ không tái diễn.”
“Anh không còn mặt mũi nào để xin em tha thứ nữa, Niệm Niệm, Kỷ gia là gia đình danh giá, Kỷ Hướng Thâm bà cụ Kỷ vô cùng quý, chị dâu của ấy là tiểu thư danh gia vọng tộc Cao Thục Hoa, ngay cả Thẩm gia còn không thể kết thông gia với Kỷ gia. Anh không muốn em phải chịu đựng đau khổ, lại một lần nữa gặp nhầm người.”
Tôi bật .
“Thẩm Diễn, bao nhiêu năm rồi, vẫn không thay đổi chút nào. Không phải vì tôi không xứng, mà là nghĩ tôi không xứng.”
Anh ta cau mày, như muốn giải thích điều gì đó.
Đột nhiên có tiếng hét to và tiếng bát đĩa vỡ tan không xa.
Một người đàn ông gầy gò, tay cầm dao, đang điên cuồng vung vẩy khắp nơi, tôi cau mày, nhận ra đó là cậu diễn viên từng đến cảnh báo tôi trước đây.
Nghe cậu ta bị bắt vì sử dụng ma túy, không ngờ lại xuất hiện ở buổi lễ đính hôn của Thẩm Diễn và Hạ Giảo.
Chúng tôi đối mặt nhau, và cậu ta lao thẳng về phía tôi, Hạ Giảo hét lớn: “Chạy mau!”
Tim tôi thót lên, đôi chân lại cứng đờ không thể nhúc nhích, tôi lùi lại vài bước, bị vướng váy và ngã xuống đất. Đúng là tiết kinh điển trong tiểu thuyết, gặp nguy hiểm là phải ngã.
Nhưng nữ chính có nam chính cứu, còn kết cục của nữ phụ ác độc chỉ có chết mà thôi.
Tôi con dao đang tiến lại gần mình, lòng trống rỗng.
Đây có phải là số phận của tôi không? Thẩm Diễn lao đến nhanh chóng, che chắn trước tôi.
Trong lòng tôi lại chẳng hề thấy nhẹ nhõm chút nào, mũi dao gần như sắp đâm vào người Thẩm Diễn.
Hạ Giảo lấy tay che mắt, không dám , xung quanh vang lên những tiếng hét kinh hoàng của người đàn ông đó.
” Tô Niệm Thanh! Tôi sẽ !”
Tôi mở mắt, tất cả mọi thứ đều vô lý.
Đột nhiên, một bóng người từ tầng hai nhảy xuống.
Không do dự, không sợ hãi.
Một tiếng thét lớn hơn vang lên.
Kỷ Hướng Thâm cầm chai rượu đập thẳng vào đầu người đàn ông đó, những mảnh thủy tinh vỡ nát khắp nơi, hai tay ấy dính máu, đôi mắt lạnh lùng như băng.
Anh ấy bước đến, cánh tay mạnh mẽ nâng tôi dậy: “Đừng sợ, có đây.”
Anh ấy cởi áo khoác và choàng lên người tôi, dùng cánh tay không bị thương ôm tôi vào lòng.
“Kỷ Hướng Thâm, tin vào số phận không?”
Anh ấy khựng lại, sau đó đáp: “Không tin.”
Tôi ôm chặt lấy ấy: “Vậy em cũng không tin.”
Bạn thấy sao?