Cố Thế Sinh mà không .
Liên kết các dấu hiệu trong thời gian qua, tôi không thể không hoài nghi hết thảy đều là kế hoạch của Cố Thế Sinh, “Vì cái gì? Anh sợ em không đối phó Lâm Ngữ Kỳ sao?”
-“Không phải.” Anh ấy lắc đầu, “Em đó, chưa bao giờ lo lắng ở phương diện miệng lưỡi sẽ thua bất kỳ ai, là vẫn là lo lắng em bị bắt nạ.t, rốt cuộc người như ta cũng hiếm có.”
-“Kỳ thật ta không thể tạo ra ảnh hưởng gì.” Tôi trả lời, “Anh không cần thiết kêu Từ Quân Nhã tới một chuyến.”
Tuy rằng ấy tới chuyến này tôi thực vui vẻ.
-“Nên thế nào đây?” Cố Thế Sinh suy nghĩ một chút, trả lời, “Em là người có lập trường vững vàng, nếu thật sự cùng Lâm Ngữ Kỳ có cái gì, sợ rằng em đều không liếc mắt ta một cái, mà sẽ cùng phân rõ giới tuyến. Ngược lại, nếu và Lâm Ngữ Kỳ không có gì, em sẽ cảm thấy không cần quan tâm ta, bởi vì ta thậm chí không tính là kẻ thứ ba. Cho nên, nghĩ chuyện này đủ lập trường đứng ra nhất chỉ có Từ Quân Nhã, suy cho cùng cậu ấy chính là người bị , với lập trường của cậu ấy dù gì hay chuyện gì đều không quá phận, cũng sẽ không bị người lên án.”
-“Anh còn biết cậu ấy là người bị ?” Tôi không khỏi , “Anh không sợ sát muối vào vết thương cũ của người ta sao?”
-“Cậu ấy không thèm để ý, hỏi qua cậu ấy, cũng coi như là Từ Quân Nhã bồi thường chút tổn thất cho đi.” Cố Thế Sinh thực nghiêm túc trả lời.
Tôi nhịn không , “Em còn Từ Quân Nhã mang thù, đến bây giờ cũng chưa tha thứ cho Lâm Ngữ Kỳ, không nghĩ tới so với cậu ấy càng mang thù, còn nhớ mối thù của em không?”
Cố Thế Sinh đem tôi ôm vào lòng, trả lời, “Nhớ, có thể nhớ cả đời không quên.”
-“Thật ra, em cũng không ghét Lâm Ngữ Kỳ, ngược lại còn cần cảm ơn ta , nếu không có ta, em sao biết em ở trong lòng quan trọng như , em cũng không biết, nguyên lai Cố Thế Sinh của em cái gì đều biết.” Lời cuối cùng của Cố Thế Sinh với Lâm Ngữ Kỳ hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tôi, đó là một mặt của Cố Thế Sinh mà tôi không biết.
-“Những việc đó vốn là sự thật, em không biện giải, bọn họ đem lời đồn coi như sự thật, thậm chí còn lấy những lời này công kích em.”
-“Cố Thế Sinh, em thật sự không vĩ đại như nghĩ, không vào trường mỹ thuật trung ương là kết quả của cân nhắc lợi và , không phải bởi vì mà từ bỏ. Anh biết đấy, em học mỹ thuật hoàn toàn là bởi vì cha mẹ bắt em học, em không quá hứng thú. Tôi cũng không có lý tưởng gì to lớn, chọn một ngành nghề trong tương lai có thể nuôi sống bản thân là .” Tôi chỉ là muốn cho ấy, tôi không phải bởi vì ấy mà từ bỏ mỹ thuật trung ương, Cố Thế Sinh không cần phải có gánh nặng tâm lý.
-“Anh biết.” Anh ấy vẫn giữ bộ dáng thản nhiên, “Nhưng không ảnh hưởng đến việc thích em.”
Tôi chưa bao giờ hoài nghi việc Cố Thế Sinh thích tôi, tôi hoài nghi chính là bản thân tôi, tôi không cảm thấy mình là người hoàn mỹ không chút khuyết điểm, tôi từng nghĩ nếu ấy gặp một người tốt hơn và từ bỏ tôi thì cũng dễ hiểu.
Nhưng người đó khẳng định không phải Lâm Ngữ Kỳ.
-“Anh biết không? Thế Sinh, em luôn cảm thấy chúng ta trãi qua quá ít, số người gặp có hạn, tôi không dám vô tư tưởng tượng tương lai về sau cùng ai, là bởi vì em sợ giấc mộng tan biến. Lâm Ngữ Kỳ không đáng sợ hãi, tương lai khả năng sẽ có Vương Ngữ Kỳ, Trương Ngữ Kỳ, các ấy sẽ càng tốt càng ưu tú, khi đó lại có thể kiên định mà lựa chọn em không?”
-“Nhưng sau việc này em phát hiện em sai rồi, em phát hiện trong lúc em còn chưa nghĩ đến tương lai thì đã lấp đầy tương lai bằng tên hai chúng ta, em một đường tới lo lắng và sợ hãi đều dùng hành chứng minh với em trước sau như một, Cố Thế Sinh, em tin, sẽ là người cùng em đi đến cuối cùng.”
Lúc trước tôi có hỏi qua Tinh Tinh, vì sao cảm của ấy và trai không giảm đi dù bọn họ xa, cảm thanh mai trúc mã, sao có thể đảm bảo một trong hai người không cảm thấy chán với đoạn cảm này?
Cô ấy bình thản mà trả lời, “Tớ và ấy cùng trãi qua sinh tử, không ai so với chúng tớ càng rõ ràng phải trân quý cảm này.”
Tôi cái hiểu cái không, không phải tất cả đều sẽ trải qua sinh tử, phần lớn là tích tụ những từ những thứ nhỏ nhặt vun vén cho , tôi cảm thấy tôi và Cố Thế Sinh sẽ giống vế sau.
Sự Lâm Ngữ Kỳ lần này lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, mà điều tôi muốn từ đầu đến cuối chỉ là thái độ Cố Thế Sinh, chỉ là không nghĩ tới ấy vẫn kiên định mà đồng thời mang lại cho tôi nhiều bất ngờ.
Lâm Ngữ Kỳ biến mất khỏi thế giới của tôi và Cố Thế Sinh, tôi rất ít khi gặp lại ta, ngay cả Cố Thế Sinh, khi gặp nhau ta cũng như không quen biết.
-“Anh lần trước ta như , chắc ta không bị đả kích gì đi?” Đối với chứng trầm cảm của ấy tôi vẫn có chút lo lắng.
-“Không có việc gì, ta vẫn tốt.” Cố Thế Sinh trả lời, “Nghe Trình Lực Dũng , ta hình như hay đi chung với một nam sinh viên chuyên ngành máy tính”
-“Cô ta đổi tiểu thuyết?” Tôi đoán.
-“Cái này không rõ ràng lắm.” Cố Thế Sinh lắc đầu, tỏ vẻ ấy cũng không quan tâm.
-“Kỳ thật theo em thấy, Trình Lực Dũng không cần phải vất vả theo đuổi ta, chỉ cần bắt chước một hình ảnh nam chính tiểu thuyết nào đó rồi xuất hiện trước mặt Lâm Ngữ Kỳ là rồi, nếu không thì tự mình viết ra một tiểu thuyết.” Tôi cảm thấy đây là một chủ ý không tồi.
Cố Thế Sinh liếc tôi một cái, trả lời, “Em cảm thấy Lâm Ngữ Kỳ chọn người không mặt sao?”
Tôi không nhịn nổi, đến ngả nghiêng ngả ngửa rồi bò lên người Cố Thế Sinh, chờ lúc tôi xong, mới phát hiện không khí giữa hai ngượi quá mức yên tĩnh
“Thế Sinh?”
“Hửm?”
“Năm nay ăn tết cùng em về nhà một chuyến đi.”
Cố Thế Sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ , mi mắt cong cong, ý thấp thoáng, giống như bộ dáng lần đầu tôi gặp ấy.
Anh ấy trả lời: “Được.”
*HẾT*
Bạn thấy sao?