Tác phẩm dự thi của Cố Thế Sinh vào chung kết chung kết, ấy vui vẻ mà ôm tôi xoay quanh, vui vẻ đến giống như đứa bé. Anh ấy tối nay có tiệc mừng, muốn dẫn tôi theo.
Tôi vẫn không rõ vì sao Cố Thế Sinh quan trọng cuộc thi này đến , việc ấy muốn tôi vẫn ủng hộ, ấy có thành tích tốt tôi cũng thật lòng vì ấy mà vui vẻ.
Tôi ở ký túc xá lục tung tủ đồ, lúc đang hỏi đám cùng phòng bộ nào đẹp nhất, Trần Hương Tạ đột nhiên hỏi một câu, “Lâm Ngữ Kỳ có phải cũng đi không?”
Lâm Ngữ Kỳ cũng chung nhóm nhỏ với Cố Thế Sinh, nếu thi đấu thắng, ta khẳng định cũng là sẽ đi, hứng thú của tôi bỗng giảm hơn phân nửa.
-“Tấn công vật lý thì không , không bằng cậu thử tấn công hóa học đi.” Cô ấy bắt đầu cho tôi ra chủ ý, “Có thể đánh bại ma pháp chỉ có ma pháp.”
-“Nói tiếng người!” Không một câu tôi nghe hiểu.
-“Cô ta không phải bị ám ảnh cưỡng chế sao? ám ảnh cưỡng chế không chịu nổi cái gì nhất cậu liền cái đó, đến lúc đó không cần cậu cảnh cáo ta, ta sẽ tự mình cách xa cậu.”
-“Có thể không?” Tôi nửa tin nửa ngờ.
-“Cậu thử cũng không mất mát gì, biết đâu ?” Hương Tạ thuận thế từ trên giường nhảy xuống, lục lọi đống quần áo của tô, cuối cùng lắc lắc đầu, “Mấy bộ này đều không , tớ nhớ rõ Tinh Tinh có một bộ, có thể bức tử ám ảnh cưỡng chế , cậu có thể thử xem.”
Cô ấy vừa vừa gọi điện thoại cho Tinh Tinh, sau khi đồng ý ấy lấy bộ đồ đó đưa tôi mặc thử, chỉ là thiết kế của bộ đồ tương đối đặc biệt, phần trên lệch vai, màu sắc tương phản, đường cắt may bất quy tắc cùng chiều dài không đồng đều.
Theo thẩm mỹ của tôi, bộ đồ vẫn có ý nghĩa thời trang.
Tôi mang thái độ hoài nghi mặc vào, ngoài ý muốn còn khá xinh đẹp.
Hương Tạ tôi tấm tắc khen ngợi, “Thật không hổ là giá treo quần áo di , thật đúng là mặc gì cũng đẹp.” Cô ấy thuận tiện giúp tôi tóc, chọn một đôi hoa tai phụ kiện.
Tôi đứng trước gương ngắm bộ dạng mình từ trên xuống dưới, tóc ấy búi khá xinh đẹp, chỉ là trên trán thừa ra một sợi là cái quỷ gì? Hoa tai cũng là cố ý chọn một ngắn một dài không cân xứng, tôi xem như đã hiểu, đây là toàn thân trang bị ép chế.c chứng ám ảnh cưỡng chế.
-“Cậu phải tin tưởng thẫm mỹ của tớ.” Cô ấy rất tự tin về bản thân, tóc mái dùng máy uốn cho cong lên, một bên tóc còn gắn lên chiếc kẹp xinh xắn, sau khi tự tay thủ từ trên xuống dưới thì ấy vừa lòng cực kỳ.
-“Tin tưởng tớ, đêm nay cậu nhất định đẹp nhất.”
Tôi điện thoại, tin nhắn của Cố Thế Sinh báo đã đến dưới lầu, tôi không cùng ấy nhảm, đeo túi lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
Cố Thế Sinh thấy tôi thì sửng sốt ba giây, sau đó , “Em hôm nay trang điểm không giống phong cách bình thường.”
Tôi cúi đầu thoáng qua, hỏi, “Em bình thường phong cách gì?”
-“Thật khó để , không phải như thế.”
-“Không đẹp sao?” Tôi hỏi.
-“Vậy thì không phải.” Anh ấy lắc đầu, “Ngẫu nhiên thay đổi phong cách .”
Tiệc mừng không có gì đặc biệt, bè Cố Thế Sinh đa số tôi đều quen, giáo sư của ấy cũng biết tôi, ở đây ngoài tôi là con thì chỉ có Lâm Ngữ Kỳ, cũng coi như là người quen cũ.
Chúng tôi đến trễ, Cố Thế Sinh ngồi gần giáo sư, tôi cũng ngồi xuống cạnh ấy. Lâm Ngữ Kỳ thì ngồi đối diện tôi, nhau vài giây, ấy dời tầm mắt chỗ khác.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, bọn họ đề nghị đi ca hát, giáo sư không tham gia hoạt của mấy người trẻ nên rời đi trước, còn lại là mấy người bọn tôi, không khí trở nên náo nhiệt hơn.
Phòng karaoke cũng không quá lớn, môi trường luôn luôn rất ồn, hơi chút cách xa muốn chuyện trên cơ bản phải rống lên mới có thể nghe , Cố Thế Sinh từ đầu đến cuối đều ngồi cạnh tôi, còn tôi lực ý đặt trên người Lâm Ngữ Kỳ.
Cô ta hôm nay không giống trước đây, không chủ tới gần Cố Thế Sinh, không biết là đang giả vờ giả vịt hay là ma pháp của Hương Tạ có tác dụng công kích, tóm lại đêm nay ta rất an phận.
-“Em lơ đãng chuyện gì.” Cố Thế Sinh , “Không thích trường hợp như ?”
-“Không phải.” Tôi xua xua tay, “Em không có việc gì, cứ chơi đi.”
-“Chơi game không?” Anh ấy lấy ra di hỏi tôi.
-“Được.” Dù sao hiện tại cũng nhàn rỗi không có việc gì.
Cố Thế Sinh chơi game cũng rất giỏi, tôi và ấy cùng nhau chiến trên cơ bản đều là nằm thắng, thực ra cấp bậc của tôi khá cao, lại biết mình giỏi nên ít khi kết hợp với người khác, rất dễ bị mắng.
Khi trò chơi bắt đầu, tôi ý tới micro chuyền tới tay Lâm Ngữ Kỳ, có một nam sinh viên rất tích cực giúp ta chon bài, duyên khác phái của Lâm Ngữ Kỳ khá tốt, dáng vẻ ta cũng muốn hát.
Khúc nhạc dạo vang lên, giai điệu quen thuộc, tôi biết ta muốn hát bài gì, cả đêm không tĩnh, thì ra ở chỗ này chờ.
-“Sao em đứng yên?” Cố Thế Sinh hỏi tôi.
Tôi hoàn hồn lại trò chơi, nhân vật bị treo, cho dù Cố Thế Sinh không mắng tôi, thì đồng đội ấy cũng sẽ mắng chế.c tôi.
Tôi không biết Lâm Ngữ Kỳ vì sao đối với bạch nguyệt quang luôn canh cánh trong lòng, đã thế còn muốn trở thành người tồn tại đặc biệt trong lòng Cố Thế Sinh. Bọn họ đều tôi là bạch nguyệt quang của Cố Thế Sinh, cũng bởi vì dựa vào việc ấy theo đuổi tôi ba năm.
Cái gọi là bạch nguyệt quang, chẳng qua là một cái xưng hô thôi, tôi đã cùng ấy ở bên nhau, thì không còn để ý mấy cái hư danh đó. Nhưng như không có nghĩa tôi có thể dễ dàng chấp nhận có ai đó thay thế tôi, Cố Thế Sinh, ấy là của tôi.
Tôi lợi dụng khoảng trống trong trò chơi để quan sát biểu Cố Thế Sinh, ấy giống như hoàn toàn không có nghe Lâm Ngữ Kỳ đang ca hát, ấy hoàn toàn chuyên với trò chơi, vẻ mặt nghiêm túc, ấy việc gì đều như , một khi tập trung thì cơ bản sẽ không phân tâm.
Khúc nhạc vang lên, lại thêm giọng hát nhẹ nhàng của Lâm Ngữ Kỳ cũng nghe ra vài phần cảm giác, đáng tiếc người hát có ý, người nghe vô .
Cô ta hát đầy cảm , “Câu ca d.a.o ngày trước, vờn quanh đầu ngón tay.”
Mà bên phía Cố Thế Sinh, trò chơi thông báo, “First Blood.”
-“Sẽ không khuấy cơn sóng nữa, cũng không đung đưa trong giấc mộng.”
-“Double Kill.”
“Ánh trăng rọi vào khung cửa, một mình trông về phương xa.” Cô ta càng quên mình mà hát.
Cố Thế Sinh cũng càng ngày càng nghiêm túc.
-“Quarter Kill.”
-“Penta Kill.”
……
Cô ta hát xong rồi, trận chiến này Cố Thế Sinh cũng thắng tuyệt đối.
-“Thế nào?” Anh ấy hỏi tôi, có vài phần đắc ý và kiêu ngạo.
-“Nằm thắng cảm giác thật tốt.” Tôi dựa vào lòng ấy.
Lại Lâm Ngữ Kỳ, giống như vẫn còn tự mình cảm , cũng không biết ta sao lại thích bài hát giả tạo này, lúc bài hát này phổ biến vô số người so sánh bạch nguyệt quang và nốt chu sa, cái gì bạch nguyệt quang là đầu, nốt chu sa là khắc cốt ghi tâm, mà trên thực tế bọn họ căn bản không hiểu ý nghĩa chân chính.
-“Hàn Chi, em có muốn hát một bài không?” Một người thân của Cố Thế Sinh hỏi tôi, lại tiện tay chuyền micro cho tôi
-“Được nha.” Tôi vui vẻ tiếp nhận.
-“Em hát bài gì?” Anh ta hỏi tôi.
-“Phượng hoàng truyền kỳ đi.” Đi karaoke mà không hát phượng hoàng truyền kỳ thì sao mà sôi ?
-“Được rồi.” Anh ta thao tác một hồi thì giai điệu quen thuộc vang lên trong phòng, có lẽ là khắc vào DNA ký ức, mọi người đều vô thức chuyển theo giai điệu.
Tôi đưa thêm cho Cố Thế Sinh cái mirco, hướng ấy nháy mắt “Cùng nhau hát.”
Cố Thế Sinh cũng không từ chối, nhận xong thì thực tự nhiên mà hát theo, tôi còn tưởng rằng ấy sẽ không, không nghĩ tới hát cũng không tệ chút nào.
Không khí cũng bởi bị sôi nổi hơn, hát hát, nhảy nhảy, không biết ai đã chuyển thành chế độ nhảy Disco, ánh đèn năm màu ánh lên khuôn mặt mọi người, đều là vui vẻ thích thú, ngoại trừ Lâm Ngữ Kỳ.
Cô ấy ngồi trong góc cùng một nam sinh viên, về chúng tôi, trên mặt là sự tức giận và khó chịu mà tôi ít khi thấy, xem ra Trần Hương Tạ không sai, chỉ có ma pháp mới có thể đánh bại ma pháp.
Chàng trai bên cạnh hình như đang an ủi ta, không ngừng tìm đề tài, thực đáng tiếc Lâm Ngữ Kỳ cũng không ý nghe.
Sau khi kết thúc, tôi buông xuống micro, bất giác muốn , Cố Thế Sinh tôi, “Gì , hát khó nghe lắm sao?”
-“Không phải không phải.” Tôi vội vàng xua tay phủ nhận, “Anh hát rất hay, hay hơn em nghĩ nữa.”
-“Vậy em cái gì?” Anh ấy hỏi tôi.
-“Anh xem.” Tôi chỉ chỉ Lâm Ngữ Kỳ trong một góc với vẻ mặt u oán, “Biểu hiện của ta như một oán phụ?”
-“Cô ta sao ?” Cố Thế Sinh hỏi.
-“Đại khái là ảo mộng tiêu tan.” Tôi đoán là .
-“Cái gì mà ảo mộng tiêu tan?”
-“Tiêu tan ảo mộng Cố Bình Sinh bị dụ dỗ hát karaoke.” Tôi một mặt thở dài ra vẻ có chút tiếc nuối
-“Cố Bình Sinh lại là ai?” Cố Thế Sinh cau mày hỏi.
-“Là ở một thế giới khác.” Chính xác mà , là Cố Thế Sinh trong mắt Lâm Ngữ Kỳ.
Cố Thế Sinh nghe không quá hiểu, lại rất nghiêm túc hỏi tôi, “Em có phải rất ghét ta không?”
-“Em? Vẫn ổn đi.” Chỉ là ấy rất khác người, lại còn không tam quan, không logic, cho ta hiểu quá tốn sức lại giống như thuốc cao da chó đuổi không đi.
-“Em nếu chán ghét ta sau này sẽ không cùng ta gặp nhau.” Anh ấy đột nhiên .
-“Nhưng mà tác phẩm kế tiếp của không phải còn cần ts tham dự sao?” Tôi nghiêng đầu , trêu chọc , “Cố Thế Sinh, như có coi là qua cầu rút ván không?!”
“Không có ta, cũng có thể .” Cố Thế Sinh trả lời rất nhẹ nhàng.
-“Không có việc gì, đẳng cấp của ta không thể thương tổn cho em.” Tôi xua tay tỏ vẻ không thèm để ý, “Từ khi ở bên em đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với đủ loại quái vật, yên tâm, em không có việc gì.”
-“Anh sợ em chịu thiệt.” Anh ấy thực nhỏ, tôi vẫn nghe thấy. “Thật ra lần trước, thực xin lỗi, không phải cố ý, chỉ là lúc ấy……”
-“Được rồi, em tin .” Tôi cắt ngang lời giải thích, Cố Thế Sinh thận trọng như thế sao lại không ý đến những chi tiết này, đây cũng là nguyên nhân lúc ấy khiến tôi buồn, lại rất khó để giải thích và phán xét lỗi lầm, tôi có thể tha thứ và thông cảm, cũng nguyện tin tưởng ấy không phải là người như Lão nhị .
Trong bữa tiệc ngày đó, tôi đã biết nguyên nhân Cố Thế Sinh vì sao vẫn luôn cố chấp với cuộc thi đó, cho dù chúng tôi đều là sinh viên năm nhất mới vào trường, hắn đã lên kế hoạch cho tương lai.
Mà cái tương lai này, bao gồm cả tôi.
Anh ấy nỗ lực thi đấu để đạt giải thưởng là muốn sơ yếu lý lịch sau này có thêm điểm cộng. Tất cả giải thưởng có thể đạt khi học đại học đều nằm trong quy hoạch của ấy. Cố Thế Sinh mười chín tuổi đã có sự thành thục và lõi đời mà tuổi này không nên có, mọi nỗ lực của ấy chỉ vì muốn trong vô vàn sinh viên tốt nghiệp có thể trổ hết tài năng, để có thể lựa chọn công việc tương lai tốt hơn.
Kế hoạch của Cố Thế Sinh tốt nghiệp ổn định xong thì cùng tôi kết hôn, đây là vấn đề tôi ít khi nghĩ đến, khả năng bởi vì tính cách hay lo lo mất tôi không dám đối với tương lai ôm hy vọng quá lớn, tôi không nghĩ tới ấy đã nghiêm túc suy xét chuyện này và thật sự bắt tay thực hiện.
Nói thật, tôi thật sự bị cảm rồi.
Tuổi trẻ vô tri cũng , dũng cảm phấn đấu cũng , ít nhất giờ khắc này tôi tin, tương lai của ấy có tôi, tôi cũng nguyện cùng ấy bước tới tương lai.
Bạn thấy sao?