Bạch Nguyệt Quang Ảo [...] – Chương 2

Tôi găp lại Lâm Ngữ Kỳ đã là một tuần sau, một tuần này, Cố Thế Sinh phần lớn thời gian đều ở bên tôi, tôi cho rằng việc này đã trôi qua, không nghĩ tới ta lại chủ tìm tới cửa.
 

Trong buổi học một môn học tự chọn, tôi cố ý chọn vị trí ngồi phía sau Cố Thế Sinh, ra cũng trùng hợp, Lâm Ngữ Kỳ cũng học môn tự chọn này, chỗ ngồi bên cạnh Cố Thế Sinh còn trống liền đến ngồi cạnh ấy.
 

-“Trùng hợp thật, Thế Sinh.” Cô ta cùng Cố Thế Sinh chào hỏi.
 

-“Uhm.” Cố Thế Sinh nhàn nhạt đáp lại.
 

-“Anh cũng chọn môn này à? Em cảm thấy giáo sư Trần giảng rất thú vị, em mỗi tuần đều sẽ tới nghe giáo sư giảng.” Cô ta tiếp tục , ra vẻ rất hứng thú với khóa học này.
 

Cố Thế Sinh có chút xấu hổ mà lắc lắc đầu, “Tôi không phải.”
 

-“Anh ấy tới đây để học cùng tôi.” Tôi nghiêng đầu về phía ta, này coi tôi là không khí sao, “Anh ấy đối với chương trình học khô khan nhạt nhẽo này cũng không hứng thú.”
 

-“Cô là?” Cô ta biết rồi mà vẫn hỏi.
 

-“Tề Hàn Chi, của Cố Thế Sinh.” Tôi có lòng tốt đưa tay ra
 

-“À à, là như à.” Cô ta bộ dáng bừng tỉnh, -“Tôi là Lâm Ngữ Kỳ, là của Thế Sinh.”
 

-“Vậy hai người nhất định mới vừa quen biết không bao lâu đi.” Tôi thu hồi tay, “Cũng chưa nghe Thế Sinh nhắc đến .”
 

-“Uhm, chúng tôi quen biết không đến một tháng.” Cô ta luôn là bộ dáng yếu yếu đuối đuối, từ trung học đến hiện nay đều như , “Nhưng mà tôi cảm thấy chúng tôi mới gặp như đã quen, giống như bè lâu năm .”
 

-“Còn không phải sao?” Loại ngôn ngữ trà xanh đẳng cấp này đối với tôi không có tính sát thương, “Dù sao mọi người đều học cùng trường cấp ba, phải không?”
 

-“Thật sao?” Cô ta vừa mừng vừa sợ, thoạt giống như thật sự không biết.
 

-“Thật đấy.” Tôi gật gật đầu, một tay chống cằm, nghiêng đầu ta, “Thế Sinh lúc cấp ba có một người em tốt, tên là Giang Thần Hạo, không biết có quen không?”
 

Nụ của Lâm Ngữ Kỳ trở nên cứng đờ, thần sắc cũng bắt đầu trở nên mất tự nhiên, “Bạn học cấp ba, tôi nhớ không rõ lắm.”
 

-“Thật là đáng tiếc, không sao cả, khi nào có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu mọi người với nhau.” Tôi hào phóng mà trả lời.
 

-“Uhm.” Cô ấy trả lời nhỏ xíu rồi mở sách ra, “Đến giờ học rồi.”
 

Tôi quay đầu lại, nụ nơi khóe miệng càng tăng thêm, Cố Thế Sinh lại gần nhỏ giọng hỏi, “Giang Thần Hạo là ai? Sao không nhớ rõ mình có người em tốt là Giang Thần Hạo ?”
 

Tôi giả bộ vô tội, ấy chớp chớp mắt, “Anh không nhớ rõ sao? Hai người hồi cấp ba rất thân thiết.” Tôi ra vẻ rất nghiêm túc.
 

-“Bớt diễn đi.” Cố Thế Sinh căn bản không tin tôi, “Anh có thể chắc chắn, căn bản không quen người đó. Vậy nên, Giang Thần Hạo rốt cuộc là ai?”
 

Được, bình dấm chua lại lên men rồi, tôi vội vàng xua xua tay, “Em và người đó cũng không thân.”
 

-“Không thân sao em lại nhắc người ta, còn ta và em tốt?” Cố Thế Sinh từng bước ép sát.
 

-“Em không thân không có nghĩa người khác cũng không thân nhe, ít nhất ta so với em càng thân hơn.” Ánh mắt tôi liếc về phía Lâm Ngữ Kỳ
 

-“Cô ấy? Cô ấy không phải không quen biết sao?” Cố Thế Sinh vẫn có điều hoài nghi.
 

-“Cô ta không quen biết liền tin, em không thân thì hoài nghi, Cố Thế Sinh, rốt cuộc ai mới là hả?” Tôi không vui.
 

-“Anh không hiểu ấy, cũng không hiểu em sao?” Cố Thế Sinh trừng mắt với tôi
 

-“Từ Quân Nhã biết chứ?.” Tôi hỏi.
 

-“Không phải thân hồi cấp ba của em sao?”
 

-“Em cùng Giang Thần Hạo đúng là không thân, ta lúc học cấp ba có hẹn hò với Quân Nhã, sau đó lại chia tay.” Tôi cũng không có tỉ mỉ, chỉ là đại khái chút thôi.
 

Cố Thế Sinh thông minh cỡ nào, từ hành vi của tôi đã đoán ra nguyên nhân, “Từ Quân Nhã cùng Giang Thần Hạo chia tay có phải có liên quan đến ấy?”
 

-“Đại khái là .” Dù sau lưng bàn tán người khác là không đúng, tôi là giáp mặt , huống chi tôi cũng sự thật, “Có lẽ hai người họ vốn không thích hợp, còn người hay việc khác chỉ là chất tác giúp đẩy nhanh quá trình chia tay thôi.”
 

Cho dù Lâm Ngữ Kỳ không phải là nguyên nhân chính khiến họ chia tay, đến nay tôi vẫn thấy hành vi của ta là trơ trẽn, hiện giờ lại càng muốn mơ tưởng trêu chọc Cố Thế Sinh, thì ngại quá, là tự tìm đường chế.c
 

-“Từ Quân Nhã hiện tại thế nào?” Cố Thế Sinh hỏi tôi.
 

-“Khá tốt.” Chị em tôi cách xa tra nam không phải sống không nổi, tuy rằng đoạn thời gian đó đúng là sống không nổi thật, bất quá đều lâu như , nàng đều đã có trai mới, còn Giang Thần Hạo và Lâm Ngữ Kỳ, đều là chuyện cũ.
 

-“Vậy là tốt rồi.” Cố Thế Sinh dường như rất cảm khái, Từ Quân Nhã đoạn thời gian đó ảnh hưởng đến tôi rất nhiều, sau đó còn lan đến Cố Thế Sinh- người đang theo đuổi tôi.
 

-“Thật ra, lúc ấy, em……” Nhớ tới hành của mình lúc đó, thật là có phần giận cá c.h.é.m thớt, sự vô lý và cố chấp thời niên thiếu có thể thực sự khiến những người đối xử chân thành với bị tổn thương.
 

-“Cũng không thể hoàn toàn trách em.” Cố Thế Sinh bình tĩnh đáp lại, “Cô ấy gặp phải tra nam, cũng không thể em thất vọng.”
Chính vì Cố Thế Sinh như thế này, mới tôi nguyện ý tin tưởng lần nữa.
 

-“Cho nên, hôm nay giữa trưa ăn cái gì?” Tôi nghiêng đầu hỏi ấy.
 

Đây đúng là vấn đề khó của thế kỷ.
 

Lúc Trình Lực Dũng tìm đến tôi, tôi đang cùng Hương Tạ ở sân thể dục coi Thế Sinh chơi bóng rổ, từ lúc học cấp ba mỗi lần ấy chơi bóng rổ đều có một đoàn học sinh nữ vây xem và hét chói tai.
 

Có thể là lúc học cấp ba hạng mục giải trí quá ít ỏi, hormone tuổi trẻ tràn đầy không có chỗ phóng thích, nên hình ảnh năng trên sân thể dục đã trở thành đối tượng thích.
 

Ngược lại lên đại học, không có mấy người vây xem, cho dù cố tỏ ra ngầu cũng không thu hút ai, Cố Thế Sinh vốn tỏa sáng như viên ngọc lai bị ném vào một đống ngọc khác, bọn họ cùng nhau tỏa sáng, đều không còn độc nhất nữa.
 

Tôi từng với Cố Thế Sinh, “Lên đại học mới phát hiện, thì ra cũng chỉ như thế thôi.”
 

Cố Thế Sinh trả lời, “Em hiện tại hối hận cũng đã muộn.”
 

Tôi liên tục lắc đầu, “Chỉ cần không kết hôn thì không tính muộn.” Lại cho dù kết hôn thì cũng có thể ly hôn mà, câu này tôi không dám trước mặt Cố Thế Sinh, ấy sẽ giế.c tôi.
 

-“Vậy em muốn kết hôn với?” Anh ấy đột nhiên ôm vai tôi, thần sắc rất nghiêm túc.
 

-“Nếu có thể, em đương nhiên hy vọng người ấy là .” Chỉ là, thế gian này quá nhiều biến cố, tôi không dám dễ dàng hứa hẹn, theo vòng quay thời gian, ai có thể bảo đảm trước sau như một?
 

Nếu cùng tôi đi đến cuối con đường là ấy, tôi đương nhiên vui vẻ mà, nếu không phải ấy, tôi vẫn hy vọng ít nhất thời gian chúng tôi bên nhau đều hạnh phúc, không có gì tiếc nuối.
 

Cố Thế Sinh không gì, có lẽ biết tôi không thích lời hứa suông, ấy cũng ít khi hứa hẹn mãi mãi hay bảo đảm vĩnh viễn với tôi, tôi biết, ấy quan tâm đến tương lai.
 

Cố Thế Sinh thích tôi, đây là chuyện mọi người đều biết, ấy theo đuổi tôi suốt ba năm, còn tôi sau khi xác định cả hai cùng thi vào một trường đại học mới đồng ý ở bên nhau.
 

Mọi người đều tôi không thật sự thích Cố Thế Sinh, tôi không xứng với tấm chân của ấy, thậm chí có đôi khi tôi cũng sẽ hoài nghi bản thân mình.
 

Nhưng tôi thật lòng thích ấy, có thể do của tôi quá kiềm chế, còn Cố Thế Sinh trong mắt mọi người hoàn hảo không khuyết điểm, càng nổi bật tôi đối với cảm này không có bất luận trả giá gì.
 

Mới đầu còn sẽ giải thích vài câu, thời gian lâu rồi liền lười giải thích, tựa như Cố Thế Sinh , cảm là việc của hai người, vì sao phải để ýc người khác như thế nào?
 

Trình Lực Dũng tìm tôi như cũ là bởi vì Lâm Ngữ Kỳ, ta luôn miệng chỉ trích tôi ức hi.ếp Lâm Ngữ Kỳ, từng câu từng chữ đều là bất bình thay ta.
 

Tôi ta giống như một người thiểu năng trí tuệ, trên đời này còn có một loại người đáng buồn, họ thích một người lại không dám , họ cố gắng đối tốt với đối phương rồi tự cảm chính mình, họ goi đó là .
 

“Anh tôi ức hi.ếp ta, tôi đánh hay mắng ta hả?” Chạm cũng chưa chạm vào, ta lại đặt điều tôi ức hi.ếp ta.
Lâm Ngữ Kỳ, xem ra tôi đã đánh giá thấp .
 

-“Đúng , da mặt dày không quan tâm, cho rằng ai cũng giống sao? Cô biết lời của ấy tổn thương bao nhiêu không? Cô có biết ấy còn có bệnh trầm cảm, có chút nhân tính nào không?” Trình Lực Dũng xém chút nữa là hét lên.
 

“À” Tôi gật gật đầu, “Cho nên ta yếu đuối là ta có lý, đúng không?”
 

Cô ta có bệnh trầm cảm tôi phải nhường ta, còn nữa tôi đã gì rồi? Tôi câu nào sai hả?
 

-“Tư tưởng của có bao nhiêu xấu xa mới có thể xem bè quan tâm nhau thành quan hệ nam nữ không chính đáng? Đem phán đoán của áp đặt lên người ấy, không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
 

Sẽ không, lương tâm tôi không có răng.
 

Cố Thế Sinh ý tới huống bên này, ném xuống bóng rổ liền tới đây, bộ dạng Trình Lực, không dấu vết mà kéo tôi ra sau lưng.
 

“Tôi có ta cái gì sao?” Thật đúng là người ác đi cáo trạng trước.
 

-“Cô dám mà không dám nhận.”
 

-“Trình Lực Dũng, có thể bảo vệ Lâm Ngữ Kỳ, tôi không biết Lâm Ngữ Kỳ cái gì vớ , mong tôn trọng Hàn Chi, ngày đó tôi cũng có mặt, tôi rõ ràng ấy cái gì hơn ai khác.” Cố Thế Sinh sắc mặt không tốt, giọng so với dĩ vãng lạnh hơn vài phần.
 

-“Lão út, tôi không phải……” Trình Lực Dũng khí thế giảm đi, “Chỉ là ấy hôm đó sau khi học xong trở về khóc quá thương tâm, tôi hỏi ấy rất lâu, ấy……”
 

-“Tôi không muốn biết chuyện này.” Cố Thế Sinh lạnh lùng ngắt lời ta, “Tôi chỉ biết Hàn Chi tôi, không phải ai cũng có thể ức hi.ếp ấy.”
 

Nói xong, Cố Thế Sinh liền ôm lấy tôi rời đi, tôi quay đầu lại thấy Hương Tạ giơ ngón tay cái lên với tôi, tôi vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Thế Sinh, thật không thể ngờ người luôn ôn hòa như Cố Thế Sinh còn có một mặt như .
 

-“Anh vừa rồi đẹp trai vô cùng!” Tôi cũng nhịn không khen ngợi.
 

Anh ấy vẫn giữ một khuôn mặt lạnh không chuyện.
 

-“Anh giận sao?” Tôi kéo lại hắn, khuyên nhủ, -“Không có việc gì, loại người như ta không thể ức hi.ếp em, hiểu em mà.”
 

-“Sau này cách Lâm Ngữ Kỳ xa một chút.” Anh ấy bất ngờ thốt ra một câu như .
 

Hả? Rõ ràng là ta tới kiếm chuyện với tôi có không?
 

“Lời này phải là em với mới đúng.” Rốt cuộc mục tiêu đầu tiên của Lâm Ngữ Kỳ là .
 

“Anh sẽ giữ khoảng cách với ta.” Cố Thế Sinh trả lời, lại thực nghiêm túc mà với tôi, “còn Trình Lực Dũng, sẽ bắt ấy xin lỗi em.”
 

-“Ai để ý ta!” Cái này cũng coi như là giữa em và , Cố Thế Sinh thực kiên định mà lựa chọn tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...