Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, xen lẫn sự khó hiểu.
Cảm giác uất ức quen thuộc lại dâng lên.
Lửa giận trong lòng tôi bùng lên dữ dội:
“Chúng ta chia tay rồi, đừng mấy trò ghê tởm này nữa không?”
Có người tò mò hỏi:
“Tại sao hai người chia tay ?”
Cố Minh giả vờ bất lực, khẽ thở dài:
“Không có gì to tát đâu, tất cả là lỗi của tôi. Thanh Thanh, mình lành nhé?”
Càng , càng khiến người khác nghĩ tôi đang quá.
Thật là xảo quyệt và đáng ghét!
Tôi hít sâu, nhớ lại lời tư vấn – cãi nhau đừng tự bào chữa, hãy tấn công trực diện.
Tôi lạnh lùng :
“Cố Minh, sai thật đấy. Anh kiêu ngạo, tự mãn, cứ nghĩ mình là quản lý công ty lớn thì coi thường tôi, liên tục chèn ép.
Sao? Nhân viên quèn như tôi thì chắc chắn kém hơn , xứng đáng bị mắng à?
Anh lén lút mập mờ với nữ trợ lý, lại bảo tôi nghĩ nhiều.
Anh keo kiệt, tính toán từng đồng, cái gì cũng đòi chia đôi.
Đến lúc tôi đau bụng đến chết đi sống lại, vẫn bắt tôi rửa bát vì thỏa thuận việc nhà AA. Anh không thấy kinh tởm à?
Anh ghê tởm như thế, không chia tay thì giữ lại để ăn Tết chắc?”
Nói xong, tôi hất tay ta ra, quay người rời đi.
Tôi đã vạch trần hết mọi thói hư tật xấu của Cố Minh trước mặt bao người.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta đầy ái ngại.
Sắc mặt Cố Minh xám xịt, trông khó coi đến cực điểm.
Tôi không quay đầu lại.
Cố Minh PUA tôi suốt nửa năm trời, giờ lại định đến quấy rối tôi tiếp, sao tôi có thể để yên chuyện này ?
Tôi hiểu rõ điểm yếu của Cố Minh, không trả đũa thì tôi không cam lòng.
Tôi chủ bỏ chặn ta khỏi danh sách đen, gửi một loạt tin nhắn đầy mỉa mai:
[Cố Minh, không ngờ lại hạ mình đến mức quỳ gối xin quay lại, mở mang tầm mắt thật đấy. Không lẽ không tìm ai khác à? Anh chẳng bảo mình rất chào đón sao? Chẳng lẽ đến cả Kiều Kiều cũng không “chốt” nổi?]
Trước đây, ta luôn nhắc đến Kiều Kiều. Vì tò mò, tôi đã từng tìm hiểu về ta – một rõ ràng là “đào mỏ”.
Cố Minh chắc chắn biết Kiều Kiều không phải là người phù hợp. Nếu không, với tính cách của ta, hai người đã ở bên nhau từ lâu.
Vậy thì tôi sẽ “đẩy thuyền” cho họ!
Quả nhiên, ngày hôm sau, Cố Minh gửi cho tôi một bức ảnh.
Đó là ảnh giường chiếu của ta và Kiều Kiều.
Tôi đến đau cả bụng.
Cố Minh từng dùng điểm yếu của tôi để thao túng, chính ta cũng có nhược điểm.
Anh ta kiêu ngạo, sĩ diện, hiếu thắng, lúc nào cũng muốn là người chiến thắng.
Bị tôi bẽ mặt trước đám đông, ta chắc chắn không nuốt trôi cục tức này.
Tôi kích thích đúng lúc, khi ta đang bốc đồng, ta nhất định sẽ muốn thắng tôi cho bằng .
Không nằm ngoài dự đoán, ta thực sự lao vào Kiều Kiều.
Đúng là thích thắng thua đến cùng!
Có Kiều Kiều kìm chân, Cố Minh không còn đến phiền tôi nữa.
Chuyện hôm đó Cố Minh đến công ty tìm tôi lan truyền khắp nơi.
Quản lý đặc biệt gọi tôi vào văn phòng.
Tôi thành thật kể lại toàn bộ sự việc.
Chị ấy :
“Ai mà chẳng gặp vài kẻ tồi tệ trong đời. Vượt qua là tốt rồi.”
Sau đó, chị chia sẻ chuyện mình từng ly hôn.
Hai chúng tôi cùng nhau “bóc phốt” chuyện cảm, mối quan hệ càng thêm thân thiết.
Một tháng sau, chị thông báo sắp điều chuyển sang chi nhánh khác và đề cử tôi vào danh sách ứng cử vị trí quản lý.
“Em việc rất tốt, chị đều thấy rõ. Cố lên nhé!”
“Cảm ơn chị rất nhiều!”
Tôi ngỡ ngàng và hạnh phúc vô cùng, không ngờ lại gặp cơ hội tốt như .
Nghĩ lại, có lẽ việc đương với Cố Minh cũng không hoàn toàn là điều xấu.
Dù sao, tôi cũng học những bài học quý giá về bản thân.
Ban đầu, tôi cảm thấy mình thiệt thòi nhiều hơn trong mối quan hệ này, điều đó khiến tôi không cam lòng.
Nhưng giờ tôi nhận ra, tôi đã nhận nhiều điều tích cực, và cảm giác mất cân bằng trong lòng cuối cùng cũng lấp đầy.
Cuối cùng, tôi cũng thực sự giải thoát khỏi mối quan hệ này từ sâu thẳm trong lòng.
Cố Minh khiến tôi nhận ra những khuyết điểm của bản thân.
Nhờ điều chỉnh kịp thời, công việc của tôi suôn sẻ và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mớ rắc rối với Cố Minh lại trở thành sợi dây liên kết cảm giữa tôi và quản lý, nhờ đó chị ấy mới đề cử tôi.
Dĩ nhiên, tôi không bỏ lỡ cơ hội này.
Sau đó, tôi lao vào việc như điên, áp lực rất lớn, mệt mỏi vô cùng.
Những đêm khuya, khi tôi muốn nghỉ ngơi một chút, hình ảnh Cố Minh dùng danh xưng quản lý để chèn ép tôi lại xuất hiện trong đầu.
Tôi lập tức bật dậy, tiếp tục cày việc.
Không thể thua .
Con người ai cũng có lúc lười biếng, để thúc ép bản thân, tôi không chặn Cố Minh mà còn đặt ta vào danh sách “ưu tiên theo dõi”.
Anh ta thường xuyên khoe khoang trên mạng xã hội.
Đôi khi, ta còn gửi cho tôi ảnh chụp cùng Kiều Kiều để kích thích tôi.
Có lần, ta đăng ảnh túi hiệu, kèm theo dòng trạng thái:
[Từng định mua tặng em, tiếc là chia tay rồi, đành tặng cho ấy.]
Mỗi lần thấy tin nhắn đó, tôi giận sôi gan, hết giận thì cũng hết mệt, lại tiếp tục phấn đấu để leo lên vị trí quản lý.
Đương nhiên, cơn giận này không tôi đau lòng, nó giống như một cảm bộc phát bên ngoài, chỉ giúp tôi cảnh tỉnh bản thân.
Người cùng ứng tuyển với tôi không quyết tâm bằng, hai tháng sau, tôi chính thức bổ nhiệm quản lý.
Tối hôm đó, sau khi nhận chức, tôi đặc biệt gọi điện cho chị quản lý cũ.
Chúng tôi giờ đây đã là bè.
Nghe xong câu chuyện của tôi, chị ấy nghiêng ngả:
“Thanh Thanh ơi Thanh Thanh, em giỏi thật đấy! Khai thác triệt để giá trị của tra nam, biến chuyện xấu thành chuyện tốt, rất thông minh. Với khả năng này, em sẽ thành công ở bất cứ đâu.”
“Cảm ơn chị đã tiến cử em.”
Tôi cảm thấy rất biết ơn và cũng có chút .
Ai rồi cũng phải trải qua những điều như để trưởng thành.
Nỗi đau và sự phẫn nộ mà Cố Minh mang đến, tôi đều biến thành lực để tiến lên, hoàn thiện bản thân.
Mong rằng tất cả các trên thế gian, khi gặp phải kẻ tồi tệ, đừng dừng lại. Hãy bước tiếp về phía trước.
Khi trở thành quản lý, tôi chụp ảnh văn phòng, thẻ nhân viên rồi gửi cho Cố Minh:
[Cảm ơn vì đã kích thích tôi, giúp tôi trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Chúc và Kiều Kiều mãi hạnh phúc. Nếu còn dám phiền tôi, tôi sẽ không để yên đâu!]
Gửi xong, tôi chặn thẳng tay.
Bạn tôi kể lại rằng, sau khi Cố Minh và Kiều Kiều vội vàng đến với nhau, ta nhanh chóng hối hận.
Kiều Kiều không phải là tôi.
Cô ta muốn tiền, muốn đặc quyền, muốn đàn ông phải phục tùng.
Dù là trong cuộc sống hay công việc, Kiều Kiều luôn cho rằng đàn ông phải nhường nhịn và ưu ái mình.
Điều này khiến Cố Minh phát điên.
Từ khi nhau, Kiều Kiều là cấp dưới của Cố Minh lười biếng, bắt ta hết mọi việc.
Cô ta nũng đòi mua đồ, và những bức ảnh túi hiệu mà Cố Minh gửi cho tôi trước đây, thực ra không phải do ta tự nguyện mua, mà là do Kiều Kiều ép buộc.
Cố Minh không hề muốn.
Anh ta muốn chia tay.
Nhưng Kiều Kiều là cấp dưới, mối quan hệ cảm nơi công sở thật sự là cái bẫy.
Chỉ cần Kiều Kiều ầm lên, sự nghiệp của Cố Minh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Anh ta sợ liên lụy…
Nghe kể xong, tôi lớn.
Cố Minh lúc nào cũng muốn thắng, cuối cùng lại thua chính vì sự hiếu thắng đó.
Anh ta muốn thắng tôi, bốc đồng một người ta không hề thích, mà người đó lại rất phiền phức và khó đối phó.
Tâm trạng của ta chắc chắn cực kỳ khó chịu.
Nhưng dù có khó chịu đến đâu, Cố Minh vẫn phải giả vờ mọi thứ yên bình.
Anh ta liên tục gửi ảnh và tin nhắn để kích thích tôi.
Chừng nào tôi chưa chịu thua, ta sẽ không bỏ cuộc.
Lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ, cuối cùng lại trở thành điểm yếu chí mạng của ta.
12
Khoảng một tháng sau, Cố Minh lại đến công ty tìm tôi.
Tay ôm bó hoa hồng, xách theo túi hàng hiệu.
Anh ta muốn quay lại.
Tôi rất ngạc nhiên.
Tôi hỏi:
“Kiều Kiều đâu rồi?”
Cố Minh lắc đầu, phủ nhận:
“Thực ra và Kiều Kiều chưa từng nhau. Những bức ảnh gửi cho em đều là photoshop, chỉ để kích thích em thôi.”
Tôi lật điện thoại, đưa ra bức ảnh giường chiếu của hai người họ:
“Thế còn cái này, cũng là photoshop à?”
Cố Minh cứng họng.
Lặng im một lúc lâu, ta :
“Anh và ấy chia tay rồi.”
“Chia tay thì liên quan gì đến tôi?”
“Anh chia tay vì em.”
Ha, lại cái chiêu trò cũ rích này.
Rốt cuộc, mọi chuyện đều đổ lên đầu tôi, mọi lỗi lầm đều là do tôi mà ra.
“Vì tôi mà chia tay? Lại muốn đổ trách nhiệm lên tôi sao?
Sao trước đây tôi không nhận ra, Cố Minh, đúng là một kẻ hèn nhát, mà không dám chịu trách nhiệm!”
“Không phải …”
Tôi mở điện thoại, bật ghi âm:
“Anh vừa là vì tôi nên mới chia tay, giờ nhắc lại lý do đi, để tôi gửi cho người khác nghe thử.
Nếu nghĩ mình đúng, chắc không ngại bị ghi âm đâu nhỉ?”
Cố Minh im bặt.
Tôi lạnh:
“Hèn!”
Cố Minh vội vàng:
“Thanh Thanh, em! Anh sai rồi!”
Tôi kinh ngạc, ta từ trên xuống dưới:
“Ông hoàng hiểu biết mà cũng biết nhận lỗi à?”
Cố Minh trông vô cùng khó xử.
Tôi bĩu môi:
“Tôi hiểu rồi, chắc là Kiều Kiều đá nên mới quay lại tìm tôi chứ gì?”
Anh ta cuống cuồng phủ nhận:
“Không phải! Anh em thật lòng!”
Tôi nghiêm túc lắc đầu, nhập vai “ông hoàng hiểu biết”:
“Chuyện này tôi hiểu rõ. Không ai hiểu đàn ông hơn tôi đâu, không tôi.”
Cố Minh sốt ruột:
“Không! Em không hiểu gì cả! Em không phải đàn ông, em cũng không phải là !”
Tôi mỉm nhàn nhã:
“Anh còn hiểu cả về kinh nguyệt của phụ nữ mà, sao tôi lại không thể hiểu rõ ?”
Cố Minh đờ đẫn, đứng hình mất vài giây.
Tôi nhún vai:
“Tin tôi đi, không tôi đâu. Chuyện này tôi nắm rõ lắm, OK?”
Bất kể Cố Minh gì, tôi vẫn giữ thái độ như ta trước đây – tự tin, “hiểu biết”, luôn miệng khẳng định mình đúng.
Cố Minh cạn lời, chỉ biết cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi Thanh Thanh, trước đây đã không tôn trọng em.”
Tôi nhướng mày, nhẹ:
“Đừng nghĩ rằng xin lỗi là tôi sẽ tha thứ.
Chúng ta chia tay rồi, một người cũ tử tế thì nên coi như đã chết.
Tôi đã từ lần trước, nếu còn đến phiền, tôi sẽ không để yên đâu.”
Nói xong, tôi bỏ đi thẳng, không quay đầu lại.
Về đến nhà, tôi tổng hợp tất cả ảnh, tin nhắn mà Cố Minh đã gửi, rồi soạn email gửi thẳng đến công ty ta.
Chúng tôi đã nhau nửa năm, sống chung hai tháng, nên tôi có cơ hội tiếp cận máy tính của ta.
Tôi đã bí mật chụp lại bằng chứng từ trước.
Hồi đó, Cố Minh hay nhắc đến Kiều Kiều.
Tôi ta, nên mỗi lần nghe ta nhắc đến người phụ nữ khác, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu.
Kiều Kiều thì bóng gió chèn ép tôi, mỗi lần Cố Minh cãi nhau với tôi, ta đều đi hỏi ý kiến ta.
Kiều Kiều xấu tôi, bảo rằng:
“Phụ nữ bình thường không như thế đâu, phụ nữ chẳng ai đau bụng kinh cả.”
Cố Minh liền lấy lời ta để tấn công tôi, khiến tôi ức chế vô cùng.
Kiều Kiều từng đến nhà tôi và Cố Minh sống chung để lấy tài liệu.
Lời của ta đầy tính khiêu khích, rõ ràng là muốn tán tỉnh Cố Minh.
Sau đó, tôi xác nhận Cố Minh không ngoại nên tạm thời cho qua chuyện.
Nhưng mà, tôi đã học chiêu giữ bằng chứng từ Cố Minh.
Tôi cố ý lưu lại tin nhắn, ảnh chụp và sao lưu tất cả lên cloud.
Không ngờ rằng, những thứ đó cuối cùng lại có tác dụng.
Nhiều công ty có quy định ngầm, nếu có mối quan hệ cảm trong văn phòng, đặc biệt là cùng phòng ban, thì một trong hai người phải nghỉ việc.
Công ty của Cố Minh cũng có quy định như .
Tôi đoán, ta và Kiều Kiều chắc chắn đang đương trong bí mật, không dám để lộ.
Vậy thì tôi sẽ phanh phui.
Để xem ai trong số họ sẽ phải nghỉ việc.
Cứ để họ “cắn xé” nhau.
Gửi email xong, tôi tiếp tục tập trung việc chăm chỉ.
Càng leo cao, tôi càng hiểu rằng: An toàn và địa vị là do chính mình giành lấy.
Tôi ghi nhớ bài học từ Cố Minh, không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, luôn giữ thái độ khiêm tốn, đối xử tử tế với cấp dưới.
Nhờ , tôi lòng rất nhiều đồng nghiệp, và đội nhóm do tôi lãnh đạo cũng hoạt rất tốt.
Không lâu sau, trong một lần đi uống với , ấy :
“Cậu biết Cố Minh nghỉ việc chưa?”
Tôi sững sờ:
“Cố Minh nghỉ việc rồi à?”
“Ừ, đúng .”
“Bị công ty sa thải à?”
Cố Minh và Kiều Kiều cãi nhau, cuối cùng lại là ta nghỉ việc? Thật thú vị!
“Không, ta chủ xin nghỉ.” – tôi .
“Sau khi mối quan hệ bị phanh phui, Kiều Kiều và Cố Minh cãi nhau ầm ĩ.
Công ty có đãi ngộ tốt như , không ai muốn rời đi cả.
Cố Minh là quản lý, thủ đoạn cao tay, còn Kiều Kiều chỉ là nhân viên cấp thấp, không đấu lại .
Cuối cùng Kiều Kiều phải rời công ty.
Cô ta nuốt không trôi cơn giận, nên đã bóc phốt Cố Minh và cả công ty.
Cố Minh sớm hối hận, ôm hoa hồng đến tìm cậu để xin quay lại.”
Nghe xong, tôi không cảm thấy gì cả.
Dạo gần đây, cuộc sống của tôi bận rộn và đầy ắp niềm vui, tôi kết thêm nhiều mới, tập trung vào dự án với đội nhóm của mình.
Đã rất lâu rồi tôi không nghĩ về Cố Minh.
Có lẽ, cách tốt nhất để đối xử với người cũ là quên họ đi, không cũng không hận.
Tôi mỉm :
“Từ nay, chúng ta đừng nhắc đến ta nữa.”
Bạn tôi , giơ ly lên chạm cốc với tôi:
“Được thôi… À, có buổi hẹn hò tập thể, cậu muốn tham gia không?”
Tôi im lặng một lúc, rồi lắc đầu:
“Bận lắm, thôi khỏi.”
Chuyện cảm, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Khi tỏa sáng, bướm sẽ tự tìm đến.
Bạn thấy sao?