Bác Sĩ Lạnh Lùng [...] – Chương 3

7

tôi và Cố Hoài tuổi tác đều không còn nhỏ nữa, ấy ba mươi, tôi hai mươi sáu, ai mà chẳng có vài mối cũ.

tôi không phải ghen, chỉ là tò mò, không biết ấy lúc đương có giống bây giờ: người trước mặt thì nghiêm túc, sau lưng thì…

Đang nghĩ ngợi, Cố Hoài nhắn tin WeChat tới.

【Tiêu Tiêu, hôm nay có thể tan đúng giờ, ăn tối cùng nhau nhé?】

tôi hừ lạnh một tiếng: 【Không cần.】

Và nhắc nhở ấy: 【Quan hệ giường không bao gồm ăn tối, chỉ bao gồm ngủ cùng.】

Hơn nữa, hiện tại tôi vẫn còn mệt, chẳng muốn tới chuyện “thịt thà” gì hết.

tôi không thèm để ý tới ấy, ai ngờ sau bữa tối, ấy lại nhắn thêm một tin:

【Vậy tối nay ngủ cùng nhau nhé?】

tôi lạnh: 【Cảm ơn, không hẹn.】

【Đừng giận nữa, sai rồi.】 Anh ấy dỗ dành.

【Nhận sai thì phải thể hiện thành ý đi.】

【Thành ý gì?】

tôi cố ý trêu: 【Cho xem cơ bụng~】

Cố Hoài: 【Cái này…】

Vài phút sau, ấy gửi tới một tấm ảnh.

Trên cơ bụng lộ rõ từng múi của ấy, còn thấp thoáng vài giọt nước.

tôi hít sâu một hơi.

Tên đàn ông cẩu, cũng biết cách nắm bắt tâm lý tôi phết.

Bình tĩnh lại vài giây, tôi nghĩ, sao tôi – một tiểu tinh như , có thể để ấy lấn lướt chứ.

tôi cố ý kéo thấp cổ áo xuống, chụp một tấm selfie gửi qua.

Không ngờ, ấy lập tức nhắn lại: 【Mau thu hồi, mạng không an toàn, người khác sẽ thấy.】

Tôi: 【?】

Quá mẫn cảm với lãng mạn hay gì?

【Tạm biệt.】

Ngay sau đó, Cố Hoài gửi tới một lời mời gọi thoại. tôi tức tối nhấn nhận: “Bác sĩ Cố hôm nay rảnh nhỉ, đang gì thế?”

Giọng ấy có chút khàn: “Tắm.”

“Không mặc đồ?”

“Ừ.”

Chết tiệt, mới vài câu, đầu óc tôi đã không kiểm soát mà bắt đầu nghĩ linh tinh…

8

“Tiêu Tiêu, ngày mai nghỉ.”

Giọng ấy trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia.

Tên đàn ông cẩu này, lại đang giở chiêu dụ dỗ tôi.

Đầu tôi nóng lên, lòng đầy ham muốn, thế là lập tức lao đến chỗ ấy.

Vừa vào cửa, không một lời, hai người như lửa bén rơm ôm lấy nhau hôn cuồng nhiệt một hồi.

Kết thúc nụ hôn, tôi thở hổn hển trong vòng tay ấy.

“Tiêu Tiêu, dọn đến ở cùng đi, không?” Anh ấy thở dốc, ánh mắt cháy bỏng, “Ngày thường công việc bận rộn, muốn mỗi ngày đều thấy em.”

tôi thẳng vào mắt ấy, chất vấn: “Bạn cũ của từng ở đây chưa?”

“Bạn cũ?” Anh ấy hơi ngạc nhiên, “Cố Tinh Tinh cái miệng to đó lại gì với em rồi?”

“Đừng đánh trống lảng.” tôi lạnh giọng nhắc nhở.

“Không có.” Anh ấy siết chặt vòng tay quanh eo tôi, ghé sát tai, nhỏ: “Chỉ có mình em thôi.”

Hừ, thế còn nghe .

Ngón tay tôi lướt dọc theo đường nhân ngư và cơ bụng của ấy, hơi ấm từ cơ thể truyền tới khiến lòng tôi rung .

Cố Hoài cao ráo, gầy rắn chắc, làn da trắng lạnh, luôn toát lên vẻ sạch sẽ tinh khiết.

Sự hấp dẫn về mặt sinh lý quả là chết người.

tôi vòng tay qua cổ ấy, giọng đầy mị hoặc: “Bác sĩ Cố, nghe trước đây thích kiểu con thuần khiết?”

“Không thích.” Giọng ấy khàn khàn.

“Vậy thích kiểu nào?”

Ánh mắt ấy sâu thẳm, hơi thở chậm lại: “Thích tinh.”

Đôi tay dài của ấy luồn qua eo, chầm chậm trượt lên.

“Bác sĩ Cố, tay đẹp thật.”

Anh ấy khẽ bên tai Tôi: “Còn gì nữa, em biết không?”

……

Sau đó, lại là một đêm bận rộn.

9

Hôm sau, Cố Hoài không phải đi , hai chúng tôi cứ thế ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh.

tôi rúc trong vòng tay ấy, ngực ấy nóng hổi, hơi thở phả vào mũi tôi, khiến tôi muốn cắn một cái.

Không kiềm chế , tôi lại sờ nắn hồi lâu mới để ấy xuống giường bữa sáng.

tôi nằm thêm một chút, sau đó mặc quần áo và xuống nhà.

Căn nhà của ấy rất sạch sẽ, Cố Hoài vốn nổi tiếng ưa gọn gàng, không một hạt bụi nào có thể tồn tại.

Máy hút khói trong bếp kêu ù ù, ấy đang nấu ăn một cách nhịp nhàng.

tôi đứng sau lưng, cảm nhận trọn vẹn khí chất của một người chồng đảm đang.

Không hiểu sao cảnh này khiến tôi xao , chẳng kìm mà ôm lấy ấy từ phía sau, trao một nụ hôn.

Đúng lúc hai chúng tôi đang chìm đắm trong nụ hôn thì một tiếng kêu thất thanh vang lên: “Cố Hoài, con… hai người… đang …”

Quay đầu lại, trước cửa bếp có một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng.

Có lẽ tiếng máy hút khói quá lớn, chúng tôi hoàn toàn không hay bà ấy đã vào nhà từ lúc nào.

tôi vội vàng buông Cố Hoài ra, ấy cũng lộ vẻ lúng túng: “Mẹ…”

tôi chưa kịp suy nghĩ gì, buột miệng gọi theo: “Mẹ?”

Mẹ của Cố Hoài tôi, trên gương mặt hiện rõ vẻ không hài lòng.

Bà nhíu mày, liếc tôi một cái: “Cô này, tiếng ‘mẹ’ đó tôi không dám nhận.”

“Vậy quý danh của bác là gì?” tôi đáp lại.

“Họ Vương, không cần gọi khách sáo.” Bà lạnh lùng trả lời.

“Chào chị Vương.” tôi mỉm chào lại, trong lòng đang toát mồ hôi lạnh.

tôi gật đầu xem như chào hỏi.

Chị Vương thoáng nghẹn lời, Cố Hoài vội giới thiệu: “Mẹ, đây là con, Lương Tiêu.”

“Cố Hoài, mẹ muốn chuyện riêng với Lương này.”

Mẹ của Cố Hoài bình tĩnh lại một chút, mở lời.

“Có gì thì cứ thẳng.” Cố Hoài hơi bất mãn.

“Không sao, tránh mặt một lát đi.”

tôi lạnh nhạt với ấy.

tôi cũng muốn xem mẹ của Cố Hoài là kiểu người thế nào.

Dễ thấy trong ánh mắt bà ấy là sự không hài lòng, tôi là người từ nhỏ đến lớn chưa từng để ai bắt nạt.

“Cô Lương, chưa kết hôn mà đã sống chung với Cố Hoài, là con , không cảm thấy mình thiếu tự trọng sao?”

tôi khẽ , phản bác: “Vậy nếu ấy có vấn đề gì, không thử trước, cưới rồi mới biết thì chẳng phải tôi trở thành kẻ dại dột sao?”

Chị Vương bị tôi nghẹn lời, cố giữ phong thái lịch sự, hỏi tiếp: “Cô Lương hiện tại công việc gì?”

“Ban ngày tự do nhận dự án thiết kế nội thất, buổi tối mở quán bar.” tôi trả lời thật thà.

Sắc mặt chị Vương rõ ràng lại tối thêm một chút: “Vậy học vấn thế nào?”

“Thạc sĩ ở nước Y.” tôi không giấu diếm.

“Vậy cha mẹ nghề gì?”

“Họ không việc.”

Nhà tôi vốn thuộc diện tái định cư ở khu làng cũ trong thành phố, ba mẹ sau khi nhận một khoản tiền lớn liền chọn cách nghỉ ngơi an nhàn.

Sắc mặt chị Vương ngày càng đen: “Cố Hoài thì khác. Nó là tiến sĩ tốt nghiệp từ một trong những trường y khoa hàng đầu quốc gia, từ nhỏ đã xuất sắc.”

“Ồ.”

“Trước đây, của nó cũng là một sinh viên y khoa rất ưu tú.”

“Vậy thì sao? Chị Vương muốn điều gì?” tôi hỏi lại.

Mẹ của Cố Hoài cắn răng, cố gắng giữ nụ : “Con như Lương, chắc chắn xung quanh không thiếu những người đàn ông ưu tú. Cố Hoài khác , hai ngp nhau.”ười không hợ

“Vậy à? Vậy ý chị là muốn đưa tôi vài chục triệu để rời xa con trai chị?”

tôi nhàn nhạt hỏi.

Chị Vương nhất thời sững sờ: “Tôi… tôi không có ý đó…”

“Ồ, là tôi hiểu nhầm sao?” tôi nhoẻn miệng , giả vờ khó hiểu, “Nghe lời chị vừa , tôi còn tưởng Cố Hoài là thiên tài cao không với tới, nhà chị thuộc hàng hào môn danh gia cơ đấy.”

tôi lại lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, hỏi bà: “Chị Vương, tôi hiểu tâm trạng của chị, giờ tôi và ấy đang nhau nồng nhiệt như , chị bảo tôi phải sao đây?”

Chị Vương nhất thời không biết phản bác thế nào: “Cô… …”

Bà cắn răng, xoay người đi tìm Cố Hoài: “Con bao nhiêu tuổi rồi, cái kiểu ta kìa, có phải người sẽ sống an ổn bên con cả đời không?

Tiểu Tuyết tốt như , con không trân trọng, lại mê muội đi tìm cái loại hồ ly tinh như thế.”

Giọng bà ấy mơ hồ vọng ra từ phía sau cửa.

tôi khẽ lạnh, đóng sầm cửa rời đi.

10

Nghe thấy tiếng , Cố Hoài lập tức đuổi theo: “Tiêu Tiêu…”

Anh ấy nắm lấy tay tôi, trong mắt đầy sự áy náy.

tôi gạt tay ra, thẳng vào ấy: “Cố Hoài, tôi thích , không phải không thể thiếu .”

“Xin lỗi…” Anh ấy nhất thời không biết gì hơn.

“Nếu việc ở bên đồng nghĩa với việc phải chịu đựng những tổn thương như thế, tôi không .”

tôi xoay người định rời đi, ấy đã ôm chặt lấy Tôi: “Tiêu Tiêu, sẽ không để em chịu ấm ức đâu.”

“Đừng chia tay không?” Trong giọng ấy mang theo vài phần cầu khẩn.

Lòng tôi nhất thời rối bời: “Vậy phải sao? Chúng tôi ở bên nhau, mẹ hết lần này đến lần khác xen vào, bắt bẻ tôi?”

tôi thích Cố Hoài, hai người đang đương đến mức khó mà rời xa. Nếu vì mẹ ấy mà chia tay, thật sự không cam lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...