6
Buổi tối hôm đó thật sự quá nhiều cảm . Ôn Cảnh Vân đã trở thành trai của tôi, tôi ngồi ở ghế phụ trong xe của , tay ôm lấy chiếc gối ôm của mình, không nhịn mà bật .
“Cười ngốc gì thế?”
Ôn Cảnh Vân lái xe, liếc mắt tôi đang ngây ngốc mà khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Có trai rồi, vui chứ sao.”
Tôi lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh góc nghiêng của khi đang lái xe, rồi đăng lên dòng trạng thái. Tôi gắn thêm một câu mà tôi đã lưu vào điện thoại rất lâu, chỉ dành cho dịp công khai trai này mà đăng lên:
“Yêu đương phiền phức lắm, sau này phiền bác sĩ Ôn lo liệu.”
Bên dưới kèm theo bức ảnh vừa chụp. Chưa đầy năm phút sau, bình luận chúc mừng đầy cả trang, ngoại trừ Thẩm Lạc, tên đáng ghét ấy.
“Gì đây?”
Chắc là ấy đã thấy bài đăng của tôi nên mới gọi điện thẳng tới.
“Có trai rồi, mà còn là Ôn Cảnh Vân nữa đấy?”
Giọng Thẩm Lạc đầy sự ngỡ ngàng.
“Gì chứ? Anh nghĩ em không xứng với ấy hay sao?”
Tôi giận dữ đáp lại, còn đảo mắt tỏ vẻ bất lực.
“Về nhà rồi xử lý em sau.”
Thẩm Lạc buông một câu như rồi lập tức cúp máy.
Ôn Cảnh Vân đưa tôi về đến dưới nhà, tôi nắm tay không muốn buông. Nhìn đôi môi mỏng của , một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu tôi.
Cảm dẫn dắt hành , tôi kiễng chân hôn nhẹ lên môi .
Trái tim tôi đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài. Ôn Cảnh Vân ban đầu thoáng có chút ngạc nhiên, rồi sau vài giây, cúi người, một tay giữ lấy gáy tôi, một tay ôm chặt eo tôi, áp lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy.
Nụ hôn của mãnh liệt đến nỗi chân tôi mềm nhũn, nếu không có giữ chặt, chắc tôi đã ngã xuống đất rồi.
Chúng tôi hôn nhau thật lâu, lâu đến nỗi môi tôi cũng tê rần. Ôn Cảnh Vân tựa trán lên trán tôi, khẽ hôn lên khóe môi đang tê dại của tôi.
“Thật đáng xấu hổ, thật đáng xấu hổ.”
Thẩm Lạc chỉ vào chúng tôi, tay còn lại che mắt lại.
Tôi giật mình đẩy Ôn Cảnh Vân ra, hai tay che mặt, mặt tôi đỏ bừng lên vì xấu hổ khi bị Thẩm Lạc bắt gặp. Ôn Cảnh Vân nhẹ nhàng kéo tay tôi ra, đan tay vào tay tôi.
“Coi tôi là không tồn tại à? Mau bỏ cái tay thối của cậu ra!”
Thẩm Lạc tức giận kéo tay tôi lại.
“Thẩm Lạc, bọn em đang hẹn hò.”
Ôn Cảnh Vân nắm tay tôi, về phía Thẩm Lạc nghiêm túc tuyên bố.
“Cậu thật chứ?”
Thẩm Lạc Ôn Cảnh Vân với ánh mắt nghiêm túc.
“Sao cậu lại thích em tôi ?”
“Câu này có ý gì? Anh rõ ràng ra cho em.”
Tôi siết chặt nắm tay, chuẩn bị cho một trận đánh nhau với Thẩm Lạc.
“Chẳng phải cậu biết sao?”
Ôn Cảnh Vân nắm lấy nắm tay nhỏ của tôi, dịu dàng xoa đầu tôi.
“Tôi còn tưởng lúc đó cậu thích người khác chứ.”
Thẩm Lạc ngạc nhiên Ôn Cảnh Vân.
“Thế cậu học y cũng là vì Thẩm An Kiều à?”
“Ừ.”
“Khoan đã, sao lại học y là vì em chứ?”
Tôi nghe hai người chuyện mà ngơ ngác. Ôn Cảnh Vân học y là vì tôi sao? Thật sự là không thể tin nổi.
“Lúc trước chẳng phải em sau này muốn lấy một bác sĩ à?” Thẩm Lạc lườm tôi.
“Chỉ vì thế thôi? Em lúc đó chỉ mà.”
“Nhưng lại coi là thật.”
Ánh mắt sâu thẳm của Ôn Cảnh Vân tôi, sự dịu dàng trong mắt như muốn tràn ra.
“Thôi , một con chó độc thân như tôi đây nên biến rồi, không phiền hai người nữa.”
Thẩm Lạc gõ nhẹ lên đầu tôi một cái rồi quay người bước lên lầu.
Tôi không nhịn niềm hạnh phúc của mình nữa, quay người ôm chầm lấy eo Ôn Cảnh Vân, vùi mặt vào ngực .
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình may mắn, cho đến khi gặp – bác sĩ Ôn.
Ngoại truyện
“Bố ơi, hộp cơm của bố đây!”
Một phiên bản nhỏ của Ôn Cảnh Vân dựa vào cửa gọi.
“Mẹ con đâu?”
Ôn Cảnh Vân ngước Ôn Mộ Hữu, thấy sau lưng cậu bé chẳng có ai.
“Mẹ đang tám chuyện với các điều dưỡng.”
Ôn Mộ Hữu bỏ hộp cơm xuống bàn, chạy vèo đến ghế sofa, cởi giày ra rồi nhảy lên ghế. Cậu bé thành thục lấy một hộp sữa từ tủ bên cạnh và uống ngon lành.
Bên kia, Thẩm An Kiều vẫn đang trò chuyện rôm rả với các điều dưỡng, không hề biết rằng Ôn Cảnh Vân đã đứng sau nghe rất lâu rồi.
“Không ai biết đâu, bác sĩ Ôn của các trông thì lạnh lùng thế thôi, ấy rất biết cách ngấm ngầm thể hiện cảm, đừng để vẻ ngoài lạnh lùng của ấy đánh lừa.”
Đầu của Thẩm An Kiều gật gù, trông dáng vẻ đầy nghiêm túc.
“Bác sĩ Ôn kia kìa!”
“Các đừng , tôi không tin đâu.”
Thẩm An Kiều vừa vừa quay đầu lại . Chỉ thấy Ôn Cảnh Vân khoanh tay, đôi mắt nâu sâu thẳm mình thì khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Chồng à, sao lại ở đây?”
Thẩm An Kiều ngượng ngùng đưa tay lên gãi mũi, ánh mắt lảng tránh.
“Không có em, không ăn nổi.”
Ôn Cảnh Vân khoác tay qua vai tôi, không để tôi gì thêm, kéo tôi đi thẳng về phòng việc của .
“Bác sĩ Ôn đối xử với Thẩm điều dưỡng tốt thật, kết hôn bao nhiêu năm mà cảm vẫn mặn nồng thế.”
“Đúng , bình thường bác sĩ Ôn lạnh lùng lắm, khi gặp Thẩm điều dưỡng thì dịu dàng hẳn.”
Mấy điều dưỡng theo Ôn Cảnh Vân và Thẩm An Kiều, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Anh ngấm ngầm thể hiện cảm à, hửm?”
Vừa vào phòng việc, Ôn Cảnh Vân đã giữ chặt cổ Thẩm An Kiều.
“Em thôi mà, chồng , là em, là em ngấm ngấm thể hiện cảm, hì hì.”
Thẩm An Kiều căng thẳng níu lấy áo blouse của .
“Mau hôn em một cái.”
Ôn Cảnh Vân giữ lấy cổ Thẩm An Kiều, kéo lại gần và hôn thật mạnh lên môi .
“Bố mẹ, hai người có quên mất con rồi không?”
Ôn Mộ Hữu tức giận nhảy lên nhảy xuống trên sofa.
“Ôn Mộ Hữu, nhắm mắt lại, quay đi.”
“Ngoan nào~ Để hôn thêm một cái.”
Ôn Cảnh Vân khẽ mở đôi môi mỏng, giọng trầm ấm đầy từ tính khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Ai dám bảo bác sĩ Ôn không gần gũi phụ nữ, tôi sẽ cắn họ cho xem. Tôi khẽ sờ lên đôi môi đang hơi sưng đỏ của mình mà lầm bầm oán trách bác sĩ Ôn không biết thương hoa tiếc ngọc….
Hết
Bạn thấy sao?