Lục Hàn bỗng khựng lại, nhỏ giọng : “Nhưng mà đã bị dễ dàng chiếm rồi thì sao đây?”
Đầu bên kia không biết gì, lại tự lẩm bẩm thuộc lòng một tràng dài.
Đầu dây bên kia hài lòng khen ngợi: thuộc lòng khá tốt, tiếp tục cố gắng.
Lục Hàn gương mặt kiên định: “Xin nghe lời quân sư chỉ bảo.”
……
Nhưng tôi không phải chính là vợ sao?
Anh tự trọng kiểu đó cho ai xem chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng đầy nghi hoặc.
Chờ đến khi Lục Hàn ngủ, tôi lén lấy điện thoại ra xem.
Tôi tìm đoạn tin nhắn giữa và người gọi là “quân sư”:
Lục Hàn: 【Mẹ kiếp, sao tôi lại xoá rồi?】
Quân sư: 【Khi cậu mất trí nhớ thì đối xử với vợ cậu quá tốt.】
Lục Hàn: 【Cảm giác đối xử tốt với vợ cũng không tồi, ấy lên trông đặc biệt xinh.】
Quân sư: 【Đàn ông quá dễ dàng sẽ không trân trọng, tôi đây là ví dụ sống trước mặt cậu còn không hiểu sao?】
Lục Hàn: 【Vậy tôi phải sao?】
Quân sư: 【Làm theo những gì tôi đã , đừng quá nhiệt với vợ cậu.】
Lục Hàn: 【Hôm nay tôi cũng đã cố gắng giữ khoảng cách với vợ, cảm giác ấy hơi buồn.】
Quân sư: 【Làm tốt lắm. (thả tim)】
Quân sư: 【Cô ấy đã từng cậu chưa? Nói cậu dễ thương chưa? Từng chủ hôn cậu chưa?】
Lục Hàn: 【Chưa có.】
Quân sư: 【Vậy thì tiếp tục kiên trì, khẩu hiệu của chúng ta là gì?】
Lục Hàn: 【Tuyệt đối không trở thành kẻ bị xem thường! Phải giữ bí ẩn!】
Thảo nào gần đây tôi cảm thấy ấy sao mà trở nên ngượng nghịu, thì ra tất cả đều do bị tên quân sư này xúi giục!
Anh ta có thể giữ bí ẩn.
Còn tôi thì cứ phải chờ đợi.
Nghĩ đến việc người đàn ông tốt như Lục Hàn lại bị quân sư xúi giục thành một kẻ ngốc, lồng ngực tôi bỗng trào lên một cơn giận không tên.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi quyết định phải gặp người tên quân sư này.
Tôi muốn xem xem, người quân sư này rốt cuộc đã bị phụ nữ tổn thương đến mức nào mà có thể ra mấy lời như thế!
Hẹn gặp ở quán cà phê, tôi nghe một câu chuyện khiến tôi dở khóc dở .
“Gì cơ? Anh bị cũ gọi đi trả tiền khi ta hẹn hò với trai mới? Lại còn không chỉ một lần?”
Cằm tôi suýt rơi xuống đất, kêu lên kinh ngạc.
Người đàn ông đối diện sắc mặt trầm xuống, nhỏ giọng đầy nhẫn nhịn: “Nói nhỏ thôi, chuyện này không vẻ vang gì đâu.”
Không vẻ vang chỗ nào? Mua rồi mới mất mặt, không mua thì có gì không vẻ vang —— khoan đã.
“Anh mua rồi à?” Tôi hạ giọng.
Người đàn ông im lặng.
Tôi cũng im lặng.
Ban đầu tôi chỉ định xem thử ai đang hoại cảm của tôi với Lục Hàn.
Không ngờ lại vô nghe một câu chuyện đầy kịch tính.
“Cô ấy chỉ vì đã có tôi nên mới không còn trân trọng! Lúc chưa có tôi thì ngày nào cũng gọi tôi là cục cưng, chồng !”
“Cô ấy muốn tôi mua quân phục cho ấy, tôi mua! Nói muốn tôi mua túi xách mà ấy thích, tôi cũng mua! Nói muốn có thật nhiều tiền, tôi đã đưa cho ấy hết tất cả thẻ ngân hàng! Tại sao ấy lại chia tay tôi rồi đi tìm một người giàu có hơn?”
Người đàn ông kia vành mắt đỏ hoe, từng câu từng chữ đầy phẫn nộ.
Tôi có chút không đành lòng: “Có khi nào… ấy vốn dĩ chỉ là một người ham tiền thôi…?”
“Im đi! Cô ấy xinh đẹp thế sao có thể là kẻ ham tiền ! Cô ấy không có lỗi!”
“……”
“Lục Hàn là người em tốt nhất của tôi, tôi từng bị tổn thương, không thể để cậu ấy cũng phải chịu đau đớn!”
Ồ. Đúng là nghĩa khí ghê.
“Tại sao ấy lại không tôi nữa… hu hu hu hu hu…” Anh ta ôm đầu, khóc thảm thiết.
Không hổ là tốt của Lục Hàn. Khóc lên như hai con sói hoang.
Tôi ta cứ loay hoay giữa hai cực của cảm , cố gắng an ủi: “Có khi nào là do quá ngây thơ?”
Anh chàng kia dường như càng khóc to hơn. Tôi tự trách mình đúng là miệng quạ.
Nhìn ta càng khóc càng nhập tâm, tôi cảm thấy ngồi đây thật chẳng dễ chịu chút nào.
May mà thông báo thời gian của quán cà phê vang lên, cắt ngang tiếng khóc của ta.
Anh ta lau nước mắt, tự đứng dậy.
“Trễ rồi, tôi phải đi đón ấy tan ca, không thể để ấy đi đường khuya.”
“……”
Mang theo một bụng tâm trạng khó tả, tôi về nhà.
Chẳng hiểu sao Lục Hàn cũng bắt đầu dở chứng.
Anh ta lại lôi ra bộ quân phục rằn ri cầu vồng, đi đôi ủng lính màu xanh lá.
Một phong cách ăn mặc khiến người ta vừa đã muốn hoa mắt chóng mặt.
Tay còn cầm một lọ nhỏ không biết đựng cái gì, cứ liên tục đổ vào miệng.
Tôi nghi ngờ hỏi: “Anh đang ăn gì thế?”
Lục Hàn tiếp tục nhai nhai nhai, giọng u uất: “Thuốc độc, ăn xong là xong đời.”
Tôi: “……”
Anh ta nổi giận lôi đình kiểu gì thế?
“Rốt cuộc đang ăn gì đấy?”
Lục Hàn vẫn nhai nhai nhai: “Thuốc độc, ăn xong là xong đời.”
Tôi bước đến gần xem lọ nhỏ trong tay ta, hóa ra chỉ là viên vitamin C.
“Anh sao thế?” Cảm nhận rõ ràng ta đang khó chịu, tôi ngồi xuống bên cạnh.
Lục Hàn quay đầu, giọng nghẹn ngào.
“Tôi biết ngay mà, phụ nữ các rồi thì sẽ không trân trọng! Anh em tôi không sai chút nào!”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?