Bác Sĩ Lâm Không [...] – Chương 1

Gia tộc liên hôn khiến tôi bị ép gả cho đặc công.

Vừa đến cổng khu quân sự, bên trong đã vang lên tiếng gầm giận dữ:

“Cô ta là tiểu thư yếu ớt thì có ích gì! Tôi vừa nghe ta còn chưa từng cầm s/ú//n/g! Cái thể chất này——”

Tôi lặng lẽ đẩy cửa, chuẩn bị tinh thần bị huỷ hôn.

Nhưng giây tiếp theo, người đội trưởng kia mặt đỏ ửng, hít sâu một hơi:

“Bác sĩ Lâm không chỉ xuất sắc mà còn am hiểu y thuật, quả nhiên ánh mắt của thủ trưởng thật tốt, mọi việc nghe theo sắp xếp của tổ chức.”

Cấp trên của ta: ?

Tôi: ?

1

Gia tộc bị điều , tôi bị đưa đến khu quân sự Tây Bắc ngay trong đêm.

Vừa đến cổng doanh trại, đã nghe thấy tiếng quát tháo bên trong:

“Lão thủ trưởng ông quản thật rộng! Có biết bây giờ là thời đại tự do hôn nhân không! Con tôi mới hai mươi lăm tuổi! Tôi sẽ không để nó kết hôn với một người không hiểu chút gì về quân sự đâu! Con trai tôi dù có bị thương trên chiến trường, cũng sẽ không đồng ý với cầu vô lý này! Ông gì? Cô ấy y thuật cao minh? Sao ông thực tế thế! Y thuật cao thì đã sao! Cô ta vừa nãy còn đứng ngoài hỏi người khác có sợ chết không! Tâm lý yếu ớt như thế, còn thua cả tân binh!”

Tôi đứng chết lặng tại chỗ.

Người họ … hình như là tôi.

Xuống xe thì bị một tân binh ở thao trường va phải, bùn đất bắn đầy người tôi.

Tôi vừa định mở miệng thì cậu ta đã lên tiếng tôi không đường.

Tức giận, tôi cãi nhau với cậu ta ngay tại chỗ, cuối cùng cậu ấy hỏi tôi có phải sợ c/h/ết nên mới đến đây trốn tránh.

Tôi liền trả lời: “Cậu mới sợ ch/ế/t ấy.”

Lúc đó, hình như Lục Hàn vừa đi ngang qua sau lưng tôi?

Tai ta chắc điếc lắm, chỉ nghe thấy tôi nghi ngờ người khác, không nghe thấy người khác nghi ngờ tôi.

Tiếng cãi nhau trong phòng càng lúc càng lớn, thậm chí còn có tiếng hồ sơ rơi xuống loảng xoảng.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Chắc là hôn sự này không thành rồi.

Nghe nhà họ Lâm có địa vị cao trong giới quân y, cha tôi – Viện trưởng Lâm – dù nghiêm khắc chưa từng ép buộc tôi chuyện tôi không muốn.

Cuộc hôn nhân này là vì nhà họ Lục có chiến công hiển hách trong lực lượng đặc biệt, hai bên môn đăng hộ đối.

Huống chi, chuyện hôn sự lớn như thế, cho dù thủ trưởng Lục có coi trọng tôi, thì con trai ruột vẫn là quan trọng nhất.

Tôi thở dài.

Thôi .

Dù sao cũng phải giữ thể diện, dù sao cũng phải chào hỏi thủ trưởng Lục.

Đã đến rồi, dứt điểm trong hôm nay cho xong.

Tôi để hành lý ngoài cửa, do dự một lúc rồi đẩy cửa bước vào.

“Ông già mà ép tôi nữa, tôi sẽ xin điều đến biên giới nguy hiểm nhất!”

Lục Hàn đang đối diện bức tường, ngẩng đầu lên, trông như có khí thế nhất định phải hy sinh bản thân.

Tôi rụt rè đưa tay ra:

“Cái đó… không cần ra biên giới đâu, chúng ta huỷ hôn cũng .”

Lỡ mà có chuyện gì xảy ra thật, tôi còn phải gánh trách nhiệm mạng người.

Nghĩ đến đây, da đầu tôi không khỏi tê dại, toàn thân run lên.

Trong phòng, hai ánh mắt đồng loạt dừng lại trên người tôi.

“Niệm Niệm, sao con đến sớm thế?”

Lục thủ trưởng ngạc nhiên tôi, liếc sang con trai đang phát điên, ngập ngừng định .

“Niệm Niệm con cũng thấy rồi đấy, chuyện liên hôn này… ta và ba con đã bàn bạc xong rồi, ——”

“Ai da!”

Lời của Lục thủ trưởng còn chưa dứt, Lục Hàn bên kia đột nhiên ngã xuống đất.

Anh ta lại chống một bên người, dập đầu vào tường, ánh mắt trừng thẳng vào tôi.

“Bác sĩ Lâm đừng , lúc đau đầu tôi thường dập đầu vào tường để giảm bớt. Nhưng cơ thể không có bệnh gì, nếu không tin, chúng ta có thể đi kiểm tra sức khoẻ.”

Cha ta: ?

Tôi: ?

Có lẽ là do ở trong doanh trại của mình nên Lục Hàn thả lỏng hoàn toàn.

Anh ta không hề cảm thấy xấu hổ, tự mình đứng dậy, quay người nở nụ tiêu chuẩn của quân nhân.

“Bác sĩ Lâm đi từ sáng sớm đã tới đây, vất vả rồi. Có muốn vào nhà khách nghỉ ngơi trước không?”

Tôi: “……”

“Hình như vừa rồi nghe thấy bác sĩ Lâm ngoài cửa đang quan tâm đến các chiến sĩ, bác sĩ Lâm thật xinh đẹp lại tốt bụng, ba có đúng không?”

Cha ta: “……”

Nếu không phải vừa nãy nghe thấy ta ngoài cửa gì đó, suýt chút nữa tôi đã bị bộ dạng quân nhân chính nghĩa của ta lừa gạt rồi.

Tôi ngẩng đầu ta.

Không hổ là đặc công rèn luyện trong quân đội.

Thân hình cao lớn rắn chắc, lại có đôi mắt trong veo, khiến khí chất lạnh lùng sắc bén thêm vài phần ngây thơ.

Lục Hàn chạm phải ánh mắt tôi, mặt đỏ bừng, vội vàng quay đi chỗ khác.

Câu của ta đột nhiên tôi nhớ lại chuyện trước khi bước vào cửa, ta tôi tâm lý yếu kém.

Nhỡ đâu bây giờ ta chỉ đang khách sáo theo lễ nghi quân nhân, tôi mà hủy hôn cũng chưa muộn, nếu ta ra ngoài ba hoa rằng tôi tâm lý yếu kém, thì sẽ thực sự hỏng danh tiếng, cắt đứt đường lui của tôi.

Nghĩ tới thanh danh gia tộc đang lơ lửng bên bờ vực thẳm, tôi không nhịn mở miệng, khẽ giải thích:

“Tôi không hỏi người khác có sợ ch ế t không, là cậu tân binh kia chất vấn tôi trước.”

Lục Hàn khựng lại một chút.

Đột nhiên luống cuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...