Bác Sĩ Không Cứu [...] – Chương 5

“Trình Hạo cũng có mặt rồi, không thể để mẹ cậu ấy chịu thiệt !”

“Mẹ cậu vất vả nuôi nấng cậu khôn lớn, giờ không thể vì một người ngoài mà khiến bà ấy đau lòng!”

“Các người mau dừng tay hết cho tôi!”

Vừa dứt lời, đám họ hàng của Trình Hạo đã bắt đầu kéo tay, giằng co, thậm chí xông vào đánh nhau với các công nhân chuyển nhà.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát.

Nhân lúc rối ren, mẹ Trình Hạo liền xông thẳng tới định ra tay với tôi.

Tôi phản ứng nhanh, lập tức lao vào nhà vệ sinh, khóa chặt cửa rồi gọi cảnh sát.

7

Cảnh sát đến rất nhanh – chỉ sau 3 phút có mặt.

Vừa tới nơi, họ lập tức khống chế những người đang gổ và đánh nhau.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” – một viên cảnh sát nghiêm giọng hỏi.

Mẹ Trình Hạo lập tức nhào lên khóc lóc kể khổ:

“Cô con dâu cũ của tôi ấy, suốt ngày không ở nhà, bên ngoài còn qua lại với người khác, rồi đòi ly hôn với con trai tôi…”

“Bây giờ còn nhòm ngó căn hộ mà con tôi mua để tôi dưỡng già, gọi người đến dọn hết đồ đạc của tôi, muốn đuổi tôi ra đường nữa! Tôi già rồi, sức yếu… thật sự không biết sống sao nữa…”

“Đương sự đang ở đâu?” – cảnh sát hỏi.

Thấy hình đã cảnh sát kiểm soát, tôi bình tĩnh bước ra khỏi nhà vệ sinh.

“Xin hỏi, công ty chuyển nhà là do gọi đến sao?” – một cảnh sát hỏi.

“Vâng, là tôi gọi, thưa các .” – tôi đáp rõ ràng.

“Căn nhà này là của à? Có giấy tờ không mà dọn đồ thế này?”

“Tất nhiên là nhà của tôi rồi, giấy tờ đầy đủ.”

Tôi mỉm , lấy sổ đỏ từ trong túi ra đưa cho cảnh sát.

“Cô bậy! Đây là căn hộ con trai tôi mua cho tôi dưỡng già!” – mẹ Trình Hạo gào lên, túm lấy cánh tay con trai mình:

“Hạo Hạo, con mau rõ với cảnh sát đi! Căn nhà này là con mua trước khi cưới, sao có thể đứng tên nó ?”

Trình Hạo do dự vài giây rồi lên tiếng, vẻ miễn cưỡng:

“Đúng là mua trước khi cưới… là bố mẹ tôi mua cho tôi trước khi cưới…”

“Không thể nào! Là con trai tôi sau khi học tiến sĩ kiếm nhiều tiền rồi mua cho tôi căn nhà này!” – mẹ Trình Hạo vẫn cứng miệng.

“Buồn thật. Học phí, sinh hoạt phí lúc học tiến sĩ của con trai bà đều là tôi trả. Anh ta lấy gì mà mua nhà cho bà? Trình Hạo, xem?”

Tôi cong môi, nở một nụ mỉa mai.

Trình Hạo lập tức đỏ mặt, ấp a ấp úng không nên lời.

“Hồi đó, vì nghĩ là người có hiếu, tôi mới để mẹ ở trong căn hộ tôi mua trước hôn nhân. Ai ngờ lại về nhà khoác lác, nổ banh trời với mẹ thế này…”

Ánh mắt tôi đầy khinh bỉ.

Nghe đến đây, đám họ hàng nhà Trình Hạo bắt đầu xôn xao bàn tán:

“Tưởng nó giỏi giang lắm, hóa ra lại là loại ăn bám phụ nữ!”

“Chắc ly hôn là vì bên nhà thấy ngán nó rồi.”

“Bao nhiêu năm không có con, không chừng là do thằng Hạo có vấn đề…”

Lúc này, người phụ nữ lớn tuổi nhất trong đám họ hàng – ba của Trình Hạo – đứng ra, lạnh mặt :

“Chị hai, hóa ra nhà này không phải của chị mà chị còn gọi cả họ đến loạn?”

Bà quay sang cảnh sát, trừ:

“Cảnh sát ơi, tụi tôi thật sự không biết gì hết, là chị ấy gọi tụi tôi đến. Bà ấy bảo đây là nhà bà ấy nên tụi tôi mới đến giúp.”

“Bây giờ mới biết là nhà người ta đứng tên, tụi tôi không liên quan gì đâu, mấy thông cảm…”

“Chị hai à, thì ra cái nhà này đâu phải của chị, chị còn gọi tụi em đến gì?”

Bà quay sang gượng với cảnh sát, chỉ vào mẹ Trình Hạo:

“Cảnh sát ơi, không phải tụi em đâu, là bà ấy gọi tụi em tới để bênh vực bà ấy đó!”

“Bọn em là công dân tuân thủ pháp luật, ơn cho bọn em về đi.”

Cảnh sát kiểm tra giấy tờ, lạnh giọng :

“Tất cả về đồn lập biên bản! Các người đánh người, không định bồi thường à?”

Nhân viên chuyển nhà, mấy người tay chân, mặt mũi đều có vết thương.

Vừa nghe thấy , một người phụ nữ trung niên – em họ hàng bên nhà Trình Hạo – liền lớn tiếng mắng:

“Chị hai! Con trai chị thế nào trong lòng chị không biết à?”

“Tôi đã rồi, thằng Hạo chỉ là sinh viên nghèo, lấy gì mua căn hộ to như thế? Hồi đó tôi thắc mắc, chị lại quay sang bảo tôi ghen tị với chị!”

“Rốt cuộc thì sao? Ăn bám! Mà còn là loại ăn bám lì lợm! Giờ nhà người ta không cần con chị nữa, chị còn lôi cả họ hàng chúng tôi xuống nước! Khoản bồi thường này, tôi không trả đâu – ai chuyện thì tự mà gánh!”

Nghe , mẹ Trình Hạo cũng nổi đóa:

“Là tự các người muốn đến, thấy con trai tôi là giáo sư thì mới mò tới nịnh hót!”

“Con trai tôi chưa từng dựa dẫm phụ nữ, thành tựu hôm nay đều là nhờ năng lực của nó!”

“Hơn nữa là nó chủ chia tay với con đàn bà thối tha này! Bây giờ tôi còn có con dâu mới, đã sinh cho tôi cháu đích tôn mập mạp!”

Hai bên bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, hét không ai nhường ai.

Cuối cùng, toàn bộ đám người đều bị cảnh sát đưa về đồn việc.

8

Nhờ vào lời hứa lương gấp ba lần của tôi, mấy công nhân chuyển nhà cũng rất sẵn lòng đi đến đồn công an để phối hợp biên bản.

Vừa đến đồn công an, tôi liền chạm mặt hai viên cảnh sát từng đến nhà mấy hôm trước.

Họ ngạc nhiên:

“Sao lại là hai người nữa ?”

Tôi lập tức phân trần:

“Thưa các , là bà ấy chiếm nhà tôi không chịu dọn đi, tôi mới phải dùng đến biện pháp mạnh như .”

“Trình Hạo, con mau gì đi chứ! Căn nhà này chẳng phải con mua cho mẹ ở dưỡng già sao?” – mẹ Trình Hạo quay sang con trai, ra sức áp lực.

Trình Hạo lúng túng không nên lời, chỉ cúi đầu khẽ:

“Mẹ, mẹ dọn đến ở với con đi. Căn nhà đó… lúc ly hôn đã phân cho Tô Doanh rồi.”

Tôi lạnh:

“Trình Hạo, đến mặt mũi cũng không cần nữa à? Căn nhà đó rõ ràng là tài sản riêng của tôi trước hôn nhân!”

Nói rồi, tôi lấy ra bản án ly hôn, giấy đăng ký kết hôn và giấy chứng nhận ly hôn.

Cảnh sát lần lượt kiểm tra hết tài liệu, rồi xác nhận:

“Căn nhà này đúng là tài sản trước hôn nhân của , tuy nhiên… cách xử lý chuyện này có phần hơi gay gắt.”

“Xin lỗi các cảnh sát, tôi đã với bà ấy nhiều lần là phải dọn đi, bà ấy không chịu. Không còn cách nào khác nên tôi mới…”

Làm đúng thì dừng đúng lúc, nhận sai thì sửa – tôi là công dân chấp pháp chuẩn mực.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...