Nhưng vừa lôi kéo như thế, lại vô phơi bày việc ta là tiểu tam, chưa kết hôn đã sinh con.
Luật sư của ta thì mặt mũi tái xanh như tàu lá.
Cuối cùng, Nguyên Ngữ Phù cũng câm nín, nhường lời cho luật sư.
Luật sư của ta bắt đầu tung ra tài liệu: từ căn cứ pháp lý, hành vi cho là vi phạm của tôi, cho đến các “chứng cứ” liên quan, rồi kết thúc bằng bảng kê cầu bồi thường thiệt .
Nguyên Ngữ Phù thật sự “biết đòi” đấy – ta dám cầu bồi thường… 50 triệu!
Luật sư bên tôi vẫn bình tĩnh, từ tốn lấy ra toàn bộ hồ sơ ca phẫu thuật ngày hôm đó: giấy thông báo phẫu thuật, bệnh án liên quan của bệnh nhân, báo cáo giải phẫu khối u, các nghiên cứu lâm sàng về di chứng sau phẫu thuật khối u…
“Tổng hợp lại, di chứng của phía nguyên đơn hoàn toàn nằm trong phạm vi di chứng y khoa bình thường, thân chủ của tôi không hề có bất kỳ hành vi hành nghề sai phạm nào.”
Mọi thứ rõ ràng, minh bạch, không thể chối cãi.
Dù sao thì luật sư này cũng là người do bệnh viện mời – trước đây từng là bác sĩ tại chính bệnh viện chúng tôi. Vì từng bị vướng vào tranh chấp y tế nên ấy quyết định chuyển nghề luật sư.
Anh ấy quá hiểu phải thế nào để bảo vệ bác sĩ.
Luật sư bên phía đối phương thì hoàn toàn câm nín, không phản bác nổi nữa.
Nguyên Ngữ Phù tức đến mức giậm chân:
“Thời gian phẫu thuật dài như thế, rõ ràng chỉ là một ca mổ nhỏ, chắc chắn có khuất tất!”
“Đây là bảng ghi chép thời gian từng ca phẫu thuật cùng với hóa đơn vật tư sử dụng.” – Luật sư của tôi đáp lại bình tĩnh.
“Cô ta là chuyên gia hàng đầu trong ngành ung bướu, sao lại để lại di chứng?”
“Đây là báo cáo lâm sàng về phẫu thuật cắt bỏ u não. Ở trẻ sơ sinh, tỷ lệ để lại di chứng như bại não lên tới 90%. Nguy cơ mắc bệnh ở trẻ sơ sinh cũng theo đó mà tăng cao.”
“Không thể nào! Cô ghen tỵ với tôi! Ghen vì tôi ở bên Trình Hạo! Ghen vì tôi có thể sinh con trai! Cô là con gà mái không biết đẻ trứng!” – Nguyên Ngữ Phù bắt đầu mất kiểm soát, gào thét.
Nói rồi, ta thậm chí còn tháo giày, ném thẳng về phía tôi.
Cảnh sát tư pháp lập tức tiến lên khống chế ta.
Không có gì phải nghi ngờ – tôi đã thắng kiện.
Ngoài cổng tòa án, Trình Hạo đến đón Nguyên Ngữ Phù. Cô ta lao vào lòng ta, nước mắt tuôn như mưa.
“Tô Doanh, sao em lại ngày càng ích kỷ, lạnh lùng, coi thường sinh mạng như ? Người như em không xứng bác sĩ!” – Trình Hạo nhíu mày, siết chặt môi .
“Em đã khiến cháu đích tôn mà mẹ trông ngóng bao năm ra nông nỗi này, bà ấy sẽ không tha cho em đâu!” – Nguyên Ngữ Phù lập tức lôi mẹ chồng cũ của tôi ra áp lực.
Thì ra mẹ chồng cũ của tôi từ lâu đã biết đến sự tồn tại của Nguyên Ngữ Phù, thậm chí còn ngầm chấp nhận đứa con này. Nếu đã như … tôi cũng chẳng cần nương tay nữa rồi!
5
Quả nhiên chưa đến hai ngày sau, mẹ Trình Hạo đã gọi điện đến.
“Tô Doanh, sao mẹ không vào cổng khu chung cư?”
Giọng bà ta đầy sốt ruột.
Tôi vừa nhẹ nhàng gỡ mặt nạ dưỡng da, vừa đáp:
“À, tôi và Trình Hạo đã ly hôn rồi. Căn nhà đó bây giờ thuộc về tôi.”
“Đây là nhà của con trai tôi, dựa vào đâu mà chiếm lấy! Cô và nó đã ly hôn rồi, căn nhà này cũng phải trả lại cho con trai tôi!”
Tôi không buồn đáp lời, trực tiếp cúp máy.
Dù sao cũng có ban quản lý khu chung cư ngăn cản, bà ta không thể vào .
Không lâu sau, cửa nhà tôi bị gõ mạnh.
“Cô Tô Doanh, có người báo án chiếm dụng nhà ở dân cư. Mong phối hợp điều tra.”
Tôi mở cửa, thấy hai đồng chí cảnh sát đứng trước mặt. Bên cạnh là mẹ của Trình Hạo, vẻ mặt đầy đắc ý.
“Cô không mở cửa cho tôi, chẳng lẽ còn dám không mở cửa cho cảnh sát? Đây là nhà của con trai tôi, không thể để chiếm lấy !”
Tôi hoàn toàn phớt lờ mẹ Trình Hạo.
“Thưa các cảnh sát, có vấn đề gì cứ , tôi sẽ phối hợp điều tra đầy đủ.”
“Vị phu nhân này phản ánh chiếm dụng nhà ở của bà ta. Mong xuất trình các giấy tờ liên quan.”
Tôi lấy ra toàn bộ giấy tờ: sổ hồng, giấy ly hôn, phán quyết của tòa án, giấy chứng nhận chuyển nhượng nhà đất – tất cả đều có đủ.
“Tôi và con trai bà ấy đã ly hôn. Anh ta ra đi tay trắng vì ngoại trong thời gian hôn nhân và còn có con riêng. Mọi bằng chứng đều ở đây, các cứ từ từ xem.”
“Cô dối! Con trai tôi không hề ngoại ! Chính là người suốt ngày không ở nhà, chắc chắn là có đàn ông bên ngoài!” – mẹ Trình Hạo gào lên, rồi định giật lấy xấp giấy tờ trên tay tôi.
Cảnh sát lập tức cau mày, đưa tay cản lại:
“Không cản trở chúng tôi việc! Nếu không, bà sẽ bị xử lý vì hành vi cản trở người thi hành công vụ!”
Mẹ Trình Hạo lập tức bị dọa đến mức im bặt.
Cảnh sát cẩn thận kiểm tra tài liệu. Một lúc sau, mẹ Trình Hạo lại bắt đầu tỏ vẻ đắc ý:
“Các cảnh sát, ta còn cháu trai tôi nữa đấy!”
“Cô ta cố giở trò trong ca phẫu thuật, khiến cháu tôi bị bại não!”
Tôi tức đến bật – thì ra Trình Hạo chẳng dám gì với mẹ ta.
Tôi lại lấy thêm một tài liệu nữa ra, là bản án về tranh chấp y tế:
“Vừa mới kết án hôm kia thôi.”
Hai cảnh sát xem xong, mặt mũi đầy khó xử như bị táo bón.
“Tài liệu không có vấn đề gì.”
Mẹ Trình Hạo cuống lên:
“Các là cảnh sát kiểu gì ! Sao lại để một người đàn bà độc ác như ta sống trong nhà con trai tôi, còn cháu đích tôn của tôi nữa!”
Vừa bà ta vừa định lao vào ra tay.
Hai viên cảnh sát lập tức lên tiếng cảnh cáo:
“Trước đó bà báo án sai sự thật, bây giờ còn định hành hung cảnh sát. Đây là lần cảnh cáo cuối cùng. Nếu còn tái phạm, chúng tôi sẽ đưa bà đi tạm giam!”
Bạn thấy sao?