Bác Sĩ Không Cứu [...] – Chương 2

Thời gian học tiến sĩ, tiền lương ít ỏi đến đáng thương, cả gia đình đều dựa vào một mình tôi gánh vác.

Trong thời gian đó, tôi từng mang thai, ta đang trong giai đoạn nghiên cứu then chốt, tôi đành phải lựa chọn thai.

Sau lần đó, cơ thể tôi suy nhược nghiêm trọng, bao nhiêu năm qua… cũng không thể mang thai thêm lần nào nữa.

Trình Hạo, nhờ vào sự giới thiệu của bố mẹ tôi, nhanh chóng giữ lại trường và trở thành giáo sư trẻ nhất.

Những năm qua ta dần trở nên lạnh nhạt với tôi. Tôi vẫn tưởng đó là do qua thời kỳ nồng nhiệt, giờ chỉ còn lại sự đồng hành như người nhà. Không ngờ, ta lại có thể lừa dối tôi như !

Đến ngày nghỉ phép thứ năm, tôi nhận điện thoại của Trình Hạo.

“Tô Doanh, dám đóng băng thẻ ngân hàng của tôi, còn niêm phong luôn cả nhà?!”

Giọng Trình Hạo nghiến răng nghiến lợi vang lên.

“Đúng , tôi đã nộp đơn cầu bảo toàn tài sản, có vấn đề gì không?”

“Ban đầu tôi còn không định tuyệt như xem ra giờ bắt buộc phải ly hôn rồi!”

Tôi bật lạnh: “Ly hôn đáng ra phải là tôi đề nghị mới đúng. Anh dơ bẩn đến thế, tôi không dùng lại đồ cũ!”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.

Sự tỉnh ngộ của một người phụ nữ thường chỉ trong khoảnh khắc.

Khi bước vào phòng phẫu thuật, tôi vẫn còn giữ một tia hy vọng. Nhưng biến cố ngoài cửa phòng mổ ngày hôm đó… đã khiến tôi hoàn toàn chết tâm.

Một người phụ nữ khi tỉnh táo, thường sẽ thông minh và dứt khoát đến lạnh lùng.

Trong năm ngày nghỉ phép đó, tôi không hề rảnh rỗi. Tôi đã rà soát toàn bộ tài sản chung của hai vợ chồng và nộp đơn lên tòa án cầu bảo toàn tài sản.

Tôi muốn khiến Trình Hạo tay trắng rời đi.

Hôm sau, tôi nhận giấy triệu tập của tòa án.

“Cô Tô Doanh, chồng đã đệ đơn ly hôn lên tòa, cầu ra hầu tòa đúng giờ.”

Hừ, hồ sơ tôi đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ ngày xét xử!

3

Ngày ra tòa, tôi đến đúng giờ.

Trình Hạo rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước:

“Trong 365 ngày một năm, Tô Doanh có đến 360 ngày không ở nhà. Tình cảm đôi bên đã rạn nứt nghiêm trọng, tôi cầu ly hôn và phân chia tài sản.”

“Thưa quý tòa, đúng là cảm vợ chồng chúng tôi đã rạn nứt… là vì Trình Hạo ngoại !”

“Tôi không ngoại ! Mọi chuyện phải có bằng chứng, lấy gì mà vu khống tôi ngoại ?”

Tôi hoàn toàn phớt lờ ta, quay sang với thẩm phán:

“Bên tôi đã nộp kết quả giám định huyết thống.”

“Sao lại có kết quả giám định huyết thống?” Trình Hạo trừng mắt không thể tin nổi, chỉ một thoáng sau, ta đã hiểu ra.

“Tô Doanh, lẽ ra tôi nên ly hôn với từ lâu rồi! Bao nhiêu năm nay lúc nào cũng đề phòng tôi. Tôi đã rời đi nửa năm, vẫn giữ lại mẫu gen của tôi!” Trình Hạo nghiến răng tức giận.

“Có vẻ quên mất trong lễ cưới của chúng ta có nghi thức kết tóc. Tóc của , vẫn luôn tôi giữ ở nhà.”

“Vậy còn mẫu gen của Tiểu Tiểu thì sao? Cô còn dám không giở trò trong ca mổ?”

“Phẫu thuật mở sọ cần phải cạo tóc để sạch vùng mổ, đương nhiên phải cắt tóc.”

Tôi bĩu môi lườm ta một cái.

“Cô đã tính toán từ trước rồi đúng không! Cô vẫn lạnh lùng, vô và ích kỷ như thế!!”

“Trật tự!” – Thẩm phán không chịu nổi nữa, gõ búa nhắc nhở.

“Thưa quý tòa,” – tôi bình tĩnh

“Trình Hạo đã chung sống với một người phụ nữ khác từ nửa năm trước, hiện tại đứa trẻ của họ đã chào đời bảy ngày.”

“Trong suốt thời gian đó, ta luôn miệng rằng mình đang đi tu nghiệp ở Anh.”

“Vài ngày trước, Trình Hạo còn định tẩu tán tài sản, tôi đã kịp thời nộp đơn cầu bảo toàn tài sản.”

“Vì những lý do trên, tôi chính thức cầu Trình Hạo phải ra đi tay trắng, đồng thời tiến hành chia tài sản ngay lập tức.”

Thẩm phán gật đầu:

“Chấp thuận cầu của bị đơn.”

Khi rời khỏi tòa án, mặt Trình Hạo đen sì như đáy nồi.

Dù sao thì, ta vẫn nghĩ mình có thể lấy lại một nửa số tài sản, ai ngờ lại tự đâm đầu đến nộp mạng, đến một xu cũng không lấy .

Tổng cộng 50 triệu, ta không một đồng!

Trình Hạo giận dữ gào lên:

“Tô Doanh, tính toán thật giỏi! Đừng đắc ý quá sớm! Cô Tiểu Tiểu thành ra như , sẽ có báo ứng đó!”

“Tôi có bị báo ứng hay không thì chưa biết,” – tôi tươi đáp lại –

“Chỉ là báo ứng của đến nhanh lắm đấy, giờ trắng tay rồi nhé!”

Nói xong, tôi vui vẻ mỉm với ta, đóng sầm cửa xe rồi rời đi một cách đầy kiêu hãnh.

Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy mặt Trình Hạo xanh mét như tàu lá chuối, tâm trạng tôi bỗng nhẹ bẫng như bay!

Phải ăn một bữa thật lớn để nhân đôi niềm vui mới !

4

Bao năm qua tôi luôn bận rộn với công việc, hiếm khi có kỳ nghỉ dài như thế này – phải tranh thủ tận hưởng thôi!

Vừa trở về từ kỳ nghỉ ở Tam Á, tôi đã nhận cuộc gọi từ viện trưởng.

“Tô Doanh, Nguyên Ngữ Phù đã kiện vì hành vi hành nghề không đúng quy định, ngày mai tòa sẽ mở phiên xét xử.”

“Em biết rồi, viện trưởng. Em nhất định sẽ có mặt.”

“Đừng lo, bệnh viện đã mời luật sư hàng đầu. Bao nhiêu năm nay tận tâm tận lực, tất cả chúng tôi đều tin tưởng và ủng hộ .”

Tôi đã hành nghề bao năm, chưa từng mắc sai sót nào – sao có thể sợ mấy lời vu khống như thế?

Hôm sau, tôi cùng luật sư đến tòa đúng giờ.

Nguyên Ngữ Phù cũng mời luật sư, lần này xem ra ta đã khôn hơn một chút.

Vừa mở đầu, Nguyên Ngữ Phù đã nước mắt ngắn dài buộc tội tôi: rằng tôi ghen ghét ta, cố hãm con ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...