Tôi theo đuổi bác sĩ đẹp trai nhà đối diện suốt ba tháng, chẳng có kết quả gì.
Tôi thở dài than vãn với thân.
“Tớ thấy Cố Kỳ Bạch chắc chắn là ghét tớ.”
Chu Kỳ Kỳ nghe xong thì giật bắn người.
“Cái gì? Cố Kỳ Bạch là cũ cấp ba của cậu mà!”
Cuối cùng, tôi tìm thấy bằng chứng trong cuốn nhật ký thời cấp ba của ấy.
“Hôm nay lần đầu tiên đưa Tống Miên Miên về nhà, vui quá.”
Nhưng tôi từng bị bắt nạt đến mất trí nhớ hồi cấp ba, và quên luôn Cố Kỳ Bạch trong mùa hè năm ấy.
1
Nhà đối diện có một bác sĩ khoa xương mới chuyển đến.
Anh ấy cao tận mét tám, chân dài, vai rộng, eo thon, quan trọng nhất là… đẹp trai xuất sắc!
Tôi ba ngày hai bữa lại chạy qua gõ cửa nhà ấy.
Hết mượn dầu, mượn giấm, rồi lại mượn cả nắp nồi.
Lần cuối cùng tôi gõ cửa, Cố Kỳ Bạch dựa vào khung cửa, nhíu mày hỏi.
“Lần này lại muốn mượn gì nữa? Dầu, muối, xì dầu, giấm trong nhà em đều bị em mượn hết rồi đấy.”
Tôi gượng, ấy mặc chiếc áo len cao cổ màu đen, bỗng đỏ mặt.
“Ngại quá, bác sĩ Cố… Hay là em mời ăn cơm nhé?”
Anh ấy lướt mắt tôi từ đầu đến chân, sau đó cầm chìa khóa xe và áo khoác đi thẳng.
“Không cần, tôi phải đến bệnh viện trực.”
Cố Kỳ Bạch đi rồi, tôi uể oải bò lên giường, lăn qua lăn lại đầy chán nản.
Tôi đã dai dẳng bám theo ấy hơn hai tháng, thế mà ấy vẫn cứ thờ ơ, không chút lòng.
Chu Kỳ Kỳ gọi điện thoại an ủi tôi.
“Biết đâu ta chỉ hơi chậm nhiệt thôi?”
“Không thể nào, tớ cứ có cảm giác ánh mắt ta tớ có địch ý.”
“Địch ý? Cậu nghĩ nhiều rồi đấy, cậu từng đắc tội với ta à?”
Tôi cố nhớ lại… đến bệnh còn hiếm khi bị, gì có cơ hội chạm mặt bác sĩ?
Không thể nào, tôi chắc chắn không từng đắc tội với ấy.
“Thế thì tốt rồi! Theo tớ thấy là cậu chưa đủ chủ thôi, cố gắng thêm chút nữa đi!”
Chỉ vài câu , tôi lại tiếp thêm lực.
2
Không biết có phải do miệng Chu Kỳ Kỳ linh nghiệm không, mà tối ngày thứ ba, ống nước trong phòng tắm nhà tôi nổ tung.
Tôi lại chạy sang gõ cửa nhà Cố Kỳ Bạch.
Anh ấy vừa lau tóc ướt vừa mở cửa, lười biếng hỏi.
“Lần này lại mượn gì? Xì dầu hay sốt mayonnaise?”
Tôi mím môi, nghiêm túc đáp.
“Không phải… là ống nước trong phòng tắm nhà em bị vỡ.”
“Ống nước vỡ thì liên quan gì đến tôi? Em còn định nhờ tôi sửa hộ à?”
Mười phút sau, Cố Kỳ Bạch ngồi xổm trong phòng tắm nhà tôi, hỏi tôi lấy cái cờ lê.
Vừa nãy khi mở cửa phòng tắm, ống nước bắn thẳng vào người tôi và ấy như vòi tưới cây.
Tôi ngượng ngùng ấy, vừa lau đầu xong lại bị ướt hết.
“Xin lỗi bác sĩ Cố, ướt mất rồi… À không, ý em là—”
Anh ấy liếc tôi một cái, hừ lạnh.
“Không biết chuyện thì đừng .”
“À… ừm.”
Tôi lục trong kho lấy cái cờ lê đưa cho ấy.
Lúc ấy quay đầu nhận lấy, ánh mắt bỗng trầm xuống, rồi nhanh chóng ho nhẹ một tiếng, quay đi chỗ khác.
Lúc này tôi mới nhận ra…
Vì nhà bật điều hòa, tôi chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng nhẹ. Bây giờ bị nước xối ướt sũng, dính chặt vào người.
Chu Kỳ Kỳ từng bảo tôi phải chủ hơn.
Nhưng chủ của tôi chỉ giới hạn ở việc mượn đồ lặt vặt, chứ không phải trong huống nhạy cảm này!
Tôi lúng túng lùi về sau, ngón chân khẽ co rụt trên sàn gạch lạnh.
Nếu không để ý thì thôi, vừa nhận thức … tôi liền thấy cả người lạnh toát.
Cố Kỳ Bạch vốn đang sửa ống nước, bỗng nhiên đứng dậy.
Khi bàn tay ấy chạm vào da tôi, tôi cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng.
Giây tiếp theo, ấy đẩy tôi ra ngoài, “Rầm” một tiếng đóng sập cửa.
“Khụ… qua nhà tôi tắm đi, em đứng đây vướng quá.”
…?
Hóa ra mọi chuyện lại phát triển theo hướng này sao?
Tôi ôm bộ đồ ngủ vừa giặt xong, gọi điện ngay cho Chu Kỳ Kỳ.
Chu Kỳ Kỳ: “Hết rồi? Chỉ đơn giản là ta cho cậu qua tắm nhờ thôi á?”
“Tớ thề, chỉ có thế.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Tớ này, có khi nào cái ông hàng xóm nhà cậu không nhận ra là cậu đang thích ta, đang theo đuổi ta không?”
Tôi lập tức nhíu mày, không cần nghĩ cũng có câu trả lời ngay.
“Làm sao có thể?!”
“Tớ ngày nào cũng chạy sang mượn cái này cái kia, chẳng lẽ ta không ra?”
Chu Kỳ Kỳ: “Thật ra thì… đúng là hơi khó ra thật.”
Tôi vừa suy nghĩ lời ấy vừa dùng đồ vệ sinh cá nhân của Cố Kỳ Bạch để tắm rửa.
Tôi cũng không quen lắm với cách bố trí trong phòng tắm nhà ấy.
Lại còn bị ám ảnh bởi mấy câu của Chu Kỳ Kỳ nữa.
Kết quả, vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi trượt chân một cái…
Rồi lao thẳng một đường dài như trượt tuyết.
Cuối cùng, bịch một phát, tôi ngã sấp xuống sàn.
Trong một giây, cơn đau nhói lên ở chân trái.
Mũi tôi cay cay, nước mắt theo phản xạ mà trào ra.
Tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Cố Kỳ Bạch đã sửa xong ống nước và quay về.
Điều đầu tiên ấy thấy chính là cảnh tôi nằm bẹp dưới đất.
Tôi mím môi, định giải thích hình hiện tại, mở miệng lại thành…
“Hu hu— bác sĩ Cố, đau quá, đau chết mất!”
Anh ấy cúi xuống bên cạnh tôi, cau mày hỏi:
“Đau ở đâu?”
Tôi hít hít mũi.
“Chân trái…”
Chỗ bị đau đã bắt đầu sưng lên rõ ràng.
Cố Kỳ Bạch kiểm tra một hồi lâu, chạm nhẹ vài chỗ.
“Có đứng lên không?”
“Không.”
Anh ấy tôi một lúc, cuối cùng đẩy kính, bình tĩnh kết luận.
“Hình như bị gãy xương rồi.”
Lớn từng này tuổi, tôi chưa từng bị gãy xương bao giờ.
Não tôi lập tức trống rỗng.
Rồi lại nhớ đến mấy câu của Chu Kỳ Kỳ.
Thế là tôi nắm lấy tay áo Cố Kỳ Bạch, bật thốt lên.
“Bác sĩ Cố, em thích !”
Anh ấy khựng lại, liếc tôi.
“Vậy nên em gãy xương là vì thích tôi?”
Tôi đau đến mức rơi nước mắt, vẫn cố chấp gật đầu.
“Đúng !”
Cố Kỳ Bạch: “…Wow.”
Bạn thấy sao?