6
Tôi trả lời: “Chỉ là muốn đổi kiểu tóc để đổi tâm trạng thôi.”
Nhưng Tiểu Lâm vẫn không chịu buông tha: “Nhưng chị luôn quý tóc của mình nhất mà, cho dù có muốn thay đổi kiểu tóc đi nữa, cũng không đến mức…”
Càng , giọng ấy càng nhỏ dần.
Rồi đột ngột chuyển sang chỉ trích Thiệu Tấn Hoài: “Tất cả là tại tổng giám đốc Thiệu, chắc chị đau lòng lắm đúng không?”
Tôi khẽ, bất đắc dĩ.
Đau lòng thì cũng không đến mức, chỉ là… hơi khó vượt qua một chút thôi.
Tôi cũng đoán — Cuối cùng tấm ảnh này sẽ truyền đến tay ai.
Tối đó, Thiệu Tấn Hoài nhắn tin cho tôi.
“Anh xin lỗi.” “Đừng giận nữa mà, không?”
Tôi chỉ liếc qua chẳng có ý định trả lời.
Nhưng ta cứ nhắn liên tục.
“Tóc của em không vứt, giữ lại rồi.” “Đồ của em vẫn còn nguyên trong phòng, không đụng vào, khóa nhà cũng chưa thay.” “Phương Khuê, đợi Tề Hà khỏe lại, sẽ cắt đứt với ấy.”
Xem ra, ta vẫn chưa biết tôi bị bệnh.
Anh vẫn tưởng tôi đang giận dỗi, Là kiểu phụ nữ nhỏ nhen, ghen tuông nên mới mình mẩy với .
Tôi không hiểu Thiệu Tấn Hoài, mà cũng chẳng hiểu nổi đàn ông. Làm sao họ có thể chứa hai người trong cùng một trái tim?
Sau đó tôi không trả lời nữa, ta cũng ngừng nhắn.
Hôm sau, Tiểu Lâm báo cho tôi biết — Thiệu Tấn Hoài đến tìm ấy để hỏi về tung tích của tôi.
Nhân tiện, ấy còn mô tả lại cảnh tượng một cách vô cùng sống :
“Em ba năm ở công ty rồi, mà đây là lần thứ hai thấy tổng giám đốc Thiệu.”
“Anh ta vừa đến nơi đã đòi kiểm tra điện thoại của em, như phát rồ . Phó tổng, chị xem, em không sợ mới lạ đấy!”
Tôi bật vì ấy kể hài quá, nghĩ lại thì cũng thấy không ổn lắm.
“Tiểu Lâm nếu ta còn phiền em, cứ báo công an.”
“Em từ chối rồi, ta cũng không gì nữa. Nhưng mà Phó tổng, rốt cuộc chị đi đâu ? Em nhớ chị lắm luôn.”
“Chị còn quay lại không?”
Tôi đang tập trung gọi điện thoại, không để ý y tá đã bước vào phòng bệnh.
Cô y tá : “Phương, đến giờ uống thuốc rồi.”
Tiểu Lâm tất nhiên hiểu tiếng Anh. Cô ấy im lặng vài giây, rồi : “Phó tổng, chị cứ lo việc của mình trước.”
Rồi cúp máy.
Tôi uống thuốc xong thì thấy Điền Điền chồng dìu về. Sắc mặt ấy không tốt lắm, vẫn nở một nụ với tôi.
Thật lòng mà , tôi rất ghen tị với Điền Điền. Nghe đây là năm thứ tám họ kết hôn, mà chưa từng trải qua cái gọi là “bảy năm ngứa ngáy”.
Còn chúng ta thì sao, Thiệu Tấn Hoài? Tôi chui vào chăn, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Anh tôi bật khóc.
Không phải vì thấy tủi thân. Mà vì tôi muốn hỏi Thiệu Tấn Hoài một câu: Vì sao giữ trọn vẹn cảm với một người lại khó đến thế?
Tại sao sau khi đã tôi tổn thương, lại còn giả vờ dịu dàng để lay tôi thêm lần nữa?
May thay, tôi không bị lay . Vì tôi biết, nếu mềm lòng… tôi sẽ chết. Mà tôi thì vẫn chưa muốn chết.
7
Hôm nay là ngày điều trị thứ bảy của tôi tại Anh, hiệu quả rất khả quan.
Điều khiến tôi vui mừng hơn nữa là trạng của Điền Điền cũng ngày càng cải thiện.
Hôm nay ấy còn ra ngoài hẹn hò với chồng.
Sinh nhật tôi sắp đến. Tôi lấy hết can đảm, dậy khỏi giường và chăm sóc lại bản thân.
Tôi đội tóc giả, mặc váy, trang điểm nhẹ. Y tá đều khen tôi xinh đẹp.
Họ giúp tôi chụp vài tấm ảnh, tôi đăng lên Instagram, và Tiểu Lâm là người đầu tiên bấm thích.
Nhưng hôm nay tôi vui quá, bất cẩn quên mất — để lộ địa chỉ IP.
Tiểu Lâm biết tôi đang ở Anh. Cô nghẹn ngào hỏi: “Chị đang ở bệnh viện nào? Em muốn đến thăm chị.”
Tôi không cần đâu. Cô chỉ trả lời đúng một câu: “Chờ em.” Rồi cúp máy.
Lúc ấy tôi vẫn chưa nhận ra ý nghĩa thật sự của hai chữ “chờ em” kia.
Dù sao thì, hôm nay với tôi là một ngày rất vui vẻ.
Nhưng đến tối, tôi bắt đầu lên cơn sốt. Điền Điền từ buổi hẹn trở về, lo lắng sờ lên trán tôi.
“Rất nóng, chắc cậu bị sốt rồi.”
Y tá mang đến nhiệt kế, đo 39 độ.
Bác sĩ lập tức cho tôi các xét nghiệm.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi báo có tin nhắn. Sợ là luật sư nhắn gì đó quan trọng nên tôi cố gắng mở ra xem. Điền Điền đang ở ngay bên cạnh tôi.
Tôi mở điện thoại ra — đập vào mắt là một tấm ảnh chụp đôi nam nữ đang thân mật.
“Nhờ có tóc của chị dâu, giờ em đỡ hơn nhiều rồi.”
Là tin nhắn của Tề Hà.
Điền Điền tròn mắt , vừa định gì đó. Nhưng giây tiếp theo, ấy tôi đưa tay bịt miệng lại.
“Máu… Phương Khuê, chị chảy máu rồi!”
Quả thật, máu mũi theo cằm chảy xuống cổ áo. Tôi chưa kịp lau.
Ngay sau đó, tôi bắt đầu khó thở.
Sắc mặt Điền Điền thay đổi hẳn, ấy lập tức hét lớn gọi bác sĩ. Người chồng tốt bụng của thì ôm lấy vợ, cố gắng trấn an cảm ấy.
Chỉ tiếc, cảnh tượng ấy không kéo dài lâu —
Tôi đã ngất xỉu.
Đó là lần tôi đến gần cái chết nhất.
Trước mắt tôi là một đoạn ký ức vụt qua như đèn kéo quân — là mười năm thanh xuân tôi đã dốc cạn lòng thương.
Có ai đó đang gọi tên tôi.
“Phương Khuê, để chăm sóc em cả đời không?”
Lần này, tôi lắc đầu.
“Không đâu, Thiệu Tấn Hoài.” “Em nghĩ… giữa chúng ta, đến đây là đủ rồi.”
Trước mắt bừng lên một luồng sáng trắng. Khi tôi mở mắt ra lần nữa —
Người đầu tiên tôi thấy là Tiểu Lâm mắt ấy đỏ hoe vì khóc.
“Chị Khuê, chị dọa chết em rồi đấy…”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?