Cuối cùng, tôi gom toàn bộ tóc bỏ vào một túi lớn. Người ta tóc mỗi người có khoảng 80.000 đến 150.000 sợi.
Vậy thì, Thiệu Tấn Hoài — Những gì cần, tôi đã cho gấp đôi.
Còn những gì tôi cần, tôi cũng sẽ lấy lại đầy đủ.
2 giờ chiều, tôi chính thức nộp đơn khởi kiện ly hôn với Thiệu Tấn Hoài. Trong đơn ghi rõ: người có lỗi ngoại sẽ phải ra đi tay trắng.
Dù công ty đang hồi phục hoàn toàn, thì đó cũng là công sức một mình tôi dựng.
Tôi vẫn sẽ để lại căn nhà cho Thiệu Tấn Hoài.
Còn tôi thì…
Tôi đã đặt vé chuyến bay lúc 5 giờ chiều đi Anh. Bác sĩ chuyên khoa huyết học giỏi nhất bên đó đang chờ tôi.
Tính đến thời điểm này, Thiệu Tấn Hoài vẫn chưa biết tôi mắc bệnh.
Nhưng tôi nghĩ, điều ta quan tâm chắc chỉ là mạng sống của Tề Hà mà thôi.
Vậy nên, Thiệu Tấn Hoài — Kiếp này, chúng ta thực sự xong rồi.
Khi máy bay bắt đầu lăn bánh rời khỏi đường băng, tôi qua cửa sổ và bật .
Trong gương phản chiếu, tôi là một đầu trọc lóc.
Những ngày tiếp theo, đầu trọc này phải nghĩ cách giành lại mạng sống cho chính mình.
Vì cần xử lý việc chia tài sản sau ly hôn, tôi vẫn chưa xóa số liên lạc của Thiệu Tấn Hoài.
Thế nên, ngay khi hạ cánh ở Anh, tôi thấy có 18 cuộc gọi nhỡ từ ta.
Tôi đoán, chắc lúc đó đã nhận gói hàng của tôi —
Và đơn khởi kiện ly hôn.
Vừa mở khóa màn hình, một cuộc gọi khác lại hiện lên. Xem ra không bắt máy thì không xong rồi.
“Alo.”
Đầu dây bên kia là tiếng thở nặng nề của một người đàn ông. Một lúc sau, Thiệu Tấn Hoài mới mở miệng.
Nhưng nghe như thể ta phát điên rồi.
“Phương Khuê, sao em lại độc ác như rắn rết thế hả?”
Tôi sững người.
Chưa từng có ai dùng những từ ngữ đó để miêu tả tôi. Huống hồ là Thiệu Tấn Hoài — người đã quen biết tôi suốt mười năm trời.
Chỉ vì tôi đã thu thập bằng chứng ta ngoại từ các đồng nghiệp sao? Chỉ vì tôi lấy lại phần tài sản thuộc về mình sao?
“Tôi đã để lại căn nhà cho rồi mà?”
“Được, , , Phương Khuê.” Thiệu Tấn Hoài liên tục “” mấy lần, có vẻ ta thực sự bị chọc giận.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra — Điều khiến ta phát điên không phải là chuyện tiền bạc.
Vì ngay sau đó, lại nhắc đến chuyện tóc.
“Chuyện khác để sau, giờ đến tóc trước đi. Màn kịch hôm qua em diễn vui lắm phải không?”
Tôi nhíu mày khó hiểu: “Tôi diễn cái gì?”
“Đừng giả vờ nữa. Lọ tóc em gửi sáng nay, đó là tóc giả phải không?”
“Đừng với tôi là em rộng lượng đến mức tặng cả mái tóc dài như cho Tề Hà. Quen em từng ấy năm, giờ tôi mới biết em giỏi giả tạo đến đấy!”
Tôi cứng họng. Thiệu Tấn Hoài đang cái quái gì ?
Anh ta dám tôi gửi tóc giả cho ta?
Tôi cạn lời đến mức buồn , lại chẳng thể nổi. Tôi chỉ lạnh nhạt đáp: “Thế thì vứt đi.”
“Còn đơn ly hôn, nhớ ký vào.”
Trước khi tôi kịp cúp máy, đã nghe thấy tiếng gào điên cuồng của ta.
“Ký rồi! Ông đây ký rồi!” “Phương Khuê, lắm, giỏi thì đừng bao giờ để tôi thấy mặt em nữa!”
Rồi thế giới bỗng chốc trở nên im lặng.
Tôi cầm điện thoại ngơ ngác, bóng mình phản chiếu trên màn hình đen —
Một cái đầu trọc lóc.
Cô đầu trọc nhếch môi nhẹ.
Dù có hơi chua chát… Nhưng ít nhất, tôi cũng đã lấy lại tiền.
Bảy năm hôn nhân, cuối cùng chỉ quy đổi thành một dãy số lạnh lẽo trong tài khoản ngân hàng. Bảo là không tiếc, ai mà tin ?
Tôi đi nộp tiền tạm ứng viện phí.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bắt đầu điều trị. Cũng may, không đau lắm.
5
Thật ra… cũng đau lắm.
Xong buổi điều trị, tôi phải vịn vào tường mới đi .
Bạn cùng phòng bệnh trông thấy, ấy cũng là người Trung Quốc. Nhưng bên cạnh còn có chồng ở cùng.
“Để tôi đỡ một chút.”
Tôi hơi ngại ngùng ấy, rồi vẫn đặt tay mình lên tay một cách miễn cưỡng.
Trong lúc trò chuyện, tôi biết — Cô ấy tên là Điền Điền.
“Còn ba mẹ cậu đâu, sao không ai đến chăm cậu?”
“Tôi chưa cho họ biết là mình bị bệnh… Tôi cũng vừa ly hôn rồi.”
Điền Điền trầm ngâm một lúc, rồi giúp tôi vuốt mái tóc mái dính mồ hôi ra sau.
“Không sao đâu, có mình tôi ở đây với cậu mà.”
Chồng ấy mang cơm từ nhà vào, là một người đàn ông Anh khá rụt rè, cứ thấy Điền Điền là lại tít mắt.
Tôi đứng từ xa họ, trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Ngay lúc đó, tôi nhận tin nhắn từ Tiểu Lâm.
“Phó tổng, chị sao ạ?”
Hôm nay tôi không đến công ty, chắc mọi người đều biết tôi đã ly hôn với Thiệu Tấn Hoài và cũng đã nộp đơn xin nghỉ việc.
Nhưng Tiểu Lâm , chuyện ấy hỏi không phải là chuyện đó.
Sau đó, gửi tôi một tấm ảnh.
Tôi kỹ — là ảnh chụp góc nghiêng của tôi ở sân bay hôm qua.
“Phó tổng, tóc của chị…”
Tôi nhíu mày.
Là vì Bắc Kinh quá nhỏ? Hay vì một cái đầu trọc quá lạ, nên cũng bị chụp lại?
Dù lý do là gì thì chuyện này đúng là hơi rắc rối.
Bạn thấy sao?