Mẹ tôi giả bệnh để lừa tôi về quê ăn Tết.
Trong kỳ nghỉ bảy ngày, bà sắp xếp cho tôi mười hai buổi xem mặt.
Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, tôi bèn gom cả mười hai người vào cùng một ngày, cùng một quán cà phê, chỉ khác nhau khung giờ.
“Em thấy là người rất tốt, chúng ta cũng khá hợp nhau. Chỉ là mẹ em sính lễ phải một triệu tệ…”
Cùng một kịch bản, tôi đã nhập vai đầy cảm đến lần thứ mười hai.
Vừa định kết thúc buổi diễn để thu dọn đồ về thì người đàn ông đối diện lại bất ngờ giữ tôi lại:
“Cô Tô, sính lễ một triệu không thành vấn đề. Vậy bao giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
1 Bạn trai cũ quẹt sạch 20 nghìn tệ trong thẻ của tôi, rồi lặng lẽ bỏ trốn.
Ở Thượng Hải, tôi lương tháng sáu nghìn, tiền nhà hai nghìn rưỡi, hai mươi nghìn tệ là số tiền tôi phải chắt chiu cả năm mới tiết kiệm .
Vừa tìm trên mạng ngôi chùa nào linh nhất để nguyền rủa trai cũ, tôi vừa gọi điện về nhà với mẹ là công việc quá nhiều nên Tết này không thể về.
Không ngờ bà lại mình bị bệnh. Tôi đành cắn răng quẹt thẻ tín dụng mua vé xe về quê trong đêm.
Chưa kịp ngồi ấm chỗ, mẹ tôi đã ngồi trên sofa, khí thế hừng hực mà mắng tôi:
“Su Mộc! Con có thể bớt mẹ lo không? Người ta bằng tuổi con đều có con cả rồi, con đến đương còn chưa biết là gì!”
“Phí cả gương mặt mẹ sinh cho con đẹp thế mà!”
Trong mắt mẹ, tôi là một đứa mù tịt chuyện đương.
Nếu bà biết tôi không chỉ từng mà còn bị lừa mất hai mươi nghìn, không biết sẽ nghĩ sao.
Bảy ngày nghỉ Tết, bà sắp xếp cho tôi mười hai buổi xem mắt.
Tôi gom hết mười hai “ứng viên” vào cùng một ngày, cùng một quán cà phê, chia theo từng khung giờ để giải quyết một lần.
“Em thấy rất tốt, chúng ta cũng khá hợp nhau. Chỉ là mẹ em sính lễ phải một triệu tệ…”
Trong quán cà phê, tôi đang dốc toàn lực diễn xuất trước ứng viên thứ mười hai. Vì đây là lần cuối trong ngày nên cảm của tôi dâng trào đặc biệt mãnh liệt.
Người đàn ông số mười hai đối diện có ngón tay thon dài, gõ điện thoại lia lịa, thỉnh thoảng ngẩng đầu mỉm đồng , nơi đuôi mắt lấp lánh ý , nốt ruồi lệ bên khóe mắt cũng khẽ rung theo nụ ấy.
Tôi cố gắng lục lại trí nhớ, hình như ta là lập trình viên game.
“Vậy em xin phép đi trước, thấy cũng bận nên không phiền nữa.”
“Cô Tô, đừng vội.” Anh ta càng tươi, khóe môi cong nhẹ thành một độ cong duyên dáng.
“Cô đừng hiểu lầm, vừa nãy tôi chưa phản ứng ngay là bởi vì màn diễn của … tôi đã xem đến mười hai lần rồi. Phải là lần này diễn hay nhất.”
“Vậy sao không sớm?” Tôi lườm ta một cái.
“Sao phải sớm?” Anh đặt điện thoại xuống, tôi chăm : “Sống ba mươi năm rồi chưa từng thấy cảnh nào hay như thế, tất nhiên là phải xem thêm một lát.”
Không nghi ngờ gì nữa, màn diễn cuối cùng hôm nay của tôi chính thức sản.
Tôi đang định “buông xuôi cho rồi”, chuẩn bị tổng kết kết thúc buổi diễn, thì ta uống hết ngụm cà phê cuối cùng rồi :
“Không thành vấn đề, tôi đồng ý.”
Tôi ngơ ngác ta: “Đồng ý cái gì?”
“Sính lễ một triệu tệ, tôi đồng ý.”
Tôi đang định mắng ta thích xem trò vui còn thêm dầu vào lửa, thì ứng viên số tám bất ngờ quay lại, túm lấy tay tôi.
“Cô Tô, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi thật lòng rất thích . Một triệu tệ sính lễ, tôi có thể trả góp cho !”
“???”
Chắc chắn đồ uống ở quán này có gì đó không ổn, chứ không thì sao ai cũng phát điên hết ?
Được thôi, đã thế thì đừng ai yên ổn cả!
Tôi khiêu khích số mười hai: “Giờ sao đây, ta cũng sẵn sàng bỏ ra một triệu đấy.”
“Vậy tôi trả thêm.” Anh ta nhún vai, tỏ vẻ chẳng hề hấn gì.
Số tám nhíu mày không tin: “Có phải chơi bài đâu mà thêm là thêm à?”
“Cho tôi số tài khoản đi.”
Tôi cũng muốn xem ta định diễn tới mức nào, nên trơn tru đọc số tài khoản của mình.
Vài phút sau.
“Kiểm tra thử đi, tôi vừa chuyển ba triệu vào tài khoản . Cô Tô, khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
“???”
Thời đại Internet đúng là nhiều điều bất ngờ. Một lập trình viên bình thường mà cũng có thể đưa ra sính lễ ba triệu sao?
Tôi lập tức đứng nghiêm trang bên cạnh ta.
“Anh , yếu thì luyện thêm.” Trước khi đi, ta quay sang thông báo kết quả với số tám.
Tính ta đúng là hơi vô duyên, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì cả.
Trên đường rời khỏi quán, tôi nhanh chóng tra thông tin của ta trong điện thoại, cuối cùng cũng tìm tên: Lục Tri Hành.
Tôi cứ nghĩ người sẵn sàng chuyển ba triệu tiền sính lễ thì ít ra phải lái Lamborghini.
Nhưng khi Lục Tri Hành dắt tôi đứng trước dãy xe đạp công cộng, tôi chết lặng không lời nào.
“Cái đó…” Tôi ngập ngừng cân nhắc lời : “Tôi không biết đi xe đạp, mà xe đạp công cộng cũng không chở người đâu nhỉ?”
“Vậy à.” Anh ta gãi đầu, “Hay là mình gọi taxi?”
“Không cần vội, tôi muốn rõ chuyện này với trước.” Tôi kéo tay lại.
“Tôi không rõ người giới thiệu đã kể gì với , bản thân tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mỗi tháng cố gắng lắm cũng chỉ kiếm mấy nghìn tệ. Việc tôi một triệu sính lễ chỉ là bừa thôi, có lẽ nhận nhầm người rồi. Ba triệu đó, nên…”
“Không nhầm đâu, cứ giữ tiền đi.”
Lục Tri Hành giải thích sơ qua tôi cũng hiểu ra.
Anh ta cũng chẳng định thật sự kết hôn, chỉ là đã ba mươi tuổi, gia đình hối thúc dữ quá.
Trong lòng có một “bạch nguyệt quang” mà không , nếu cưới thật thì chẳng khác nào lừa gạt người con kia. Mà tôi cũng bị ép cưới, chi bằng hợp tác với nhau.
Lý do nghe thì hợp lý, việc ta bỏ ra hẳn ba triệu để mua một người “hợp tác” thì tôi vẫn rất hoài nghi: Tại sao lại là tôi? Với điều kiện của , dù không bỏ tiền sính lễ, chắc cũng có khối muốn hợp tác với .”
Bạn thấy sao?