Ngày 18/6.
Chiếc ghế massage tôi đặt mua cho bố vừa giao đến nhà.
Bảo mẫu lập tức gọi điện cho tôi, mắng tôi một trận tơi bời.
“Phương Viễn! Một cái ghế massage rách nát mà cũng dám tiêu ba mươi tám triệu! Cô định lên trời chắc?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà ta đã khẩy: “Thôi, tôi gửi mã QR, mau chuyển tiền cho tôi ngay lập tức!”
“Nếu chậm trễ,” giọng bà ta đầy khinh bỉ: “đừng trách tôi trở mặt không nhận người!”
Tôi mã thanh toán bà ta gửi qua WeChat, tức đến bật . Một người sống nhờ vào tiền lương tôi trả lại dám lớn tiếng với tôi như .
Đã thế, tôi chụp ngay màn hình cuộc trò chuyện giữa tôi và bà ta rồi gửi cho bố tôi.
【Có hai lựa chọn: một là tự bỏ tiền ra bảo mẫu, hai là để bà ta cuốn gói đi!】
Kết quả.
Tin nhắn tôi vừa gửi đi thì bố tôi lập tức gọi video.
Tôi không bắt máy, ông ấy cứ kiên trì gọi đi gọi lại mấy lần. Nghĩ dù sao cũng là cha con, tôi cũng không muốn lớn chuyện quá khó coi.
Vừa nhấn nút nghe, gương mặt cao ngạo của bà bảo mẫu Chu Lệ đã hiện lên màn hình.
“Phương Viễn, dựa vào đâu mà đuổi tôi? Người chăm sóc bố , sống chung với bố là tôi chứ không phải ! Cô không hiếu thảo với bố mình, còn có mặt mũi đuổi tôi?”
“Ai cho lá gan dám đuổi tôi hả?”
“Tôi cho biết, số tiền này, trả cũng phải trả, không trả cũng phải trả! Nếu không trả, tôi sẽ đến công ty loạn! Để cho mọi người biết, một bà chủ có tài sản hàng chục triệu mà lại keo kiệt không chịu bỏ chút tiền cho bố ruột mình sống sung sướng!”
Tôi Chu Lệ ăn mặc lộng lẫy, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế massage tôi mua, còn dám lên mặt với tôi, liền lạnh.
“Bà là cái thá gì mà cũng dám chuyện với tôi như thế?”
“Để bố tôi tự mình chuyện với tôi!”
Bố tôi vẫn trốn phía sau không dám hé răng.
Nửa năm nay, tôi không phải chưa nghe mấy lời đồn, rằng bảo mẫu Chu Lệ muốn leo lên chính thất, rằng bố tôi cũng bóng gió nhắc đến mấy lần, Chu Lệ vừa xinh đẹp vừa lương thiện, chăm sóc ông rất chu đáo. Tôi thậm chí đã từng nghĩ, nếu bố tôi nghiêm túc muốn tìm người bầu , tôi cũng không phải không thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ, tuyệt đối không thể! Dù phụ nữ trên đời này có chết hết, tôi cũng sẽ không đồng ý cho Chu Lệ bước chân vào nhà này!
Thấy tôi kiên quyết như , cuối cùng bố tôi cũng lộ mặt, bày ra dáng vẻ người tốt, lên tiếng bênh vực Chu Lệ.
“Viễn Viễn, chỉ ba mươi tám triệu thôi mà! Bây giờ cưới vợ bên ngoài còn tốn hơn thế! Dì Chu của con ở bên bố chẳng đòi hỏi gì cả, chỉ cần có bố thôi, con cho dì ấy ba mươi tám triệu thì đã sao?”
“Sao con lại có thể những lời quá đáng như thế, còn đòi đuổi dì Chu đi?” Bố tôi gấp gáp tôi: “Dì Chu mà đi thì con bảo bố phải sao? Bố cho con biết, ngoài dì Chu ra, bố không cần ai hết!”
Nhìn bố tôi bênh vực Chu Lệ, Chu Lệ liền ưỡn thẳng lưng, dùng ánh mắt khinh khỉnh tôi.
“Phương Viễn, nghe thấy chưa? Mau đưa tiền đây, nếu không tôi đảm bảo sẽ không sống yên đâu!”
Trên video, bố tôi ngồi chồm hổm trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, bộ dạng nịnh nọt Chu Lệ khiến tôi buồn nôn.
“Đã thì từ giờ trở đi,” tôi chẳng buồn nhiều nữa, thẳng: “tôi sẽ không chi trả bất kỳ khoản chi phí nào cho gia đình nữa, bao gồm lương của Chu Lệ và cả khoản phụng dưỡng cao ngất trời của ông!”
Tôi lạnh lùng người bố ruột của mình.
“Nếu ông không hài lòng, cứ kiện tôi đi! Chăm sóc ông tôi đã hết lòng hết sức, nếu ông muốn bòn rút nốt chút cảm cuối cùng này, tôi cũng không quan tâm!”
Tôi lập tức tắt video, chặn cả Chu Lệ và bố tôi, sau đó liên hệ với trợ lý, cầu ngừng chuyển khoản hàng tháng cho bố tôi và ngừng trả lương cho Chu Lệ.
Bố tôi đã chọn Chu Lệ, ông ấy phải tự chịu hậu quả cho sự lựa chọn của mình.
Tôi cũng không để chuyện này trong lòng quá lâu, bận rộn cả ngày chuẩn bị tan ca thì đột nhiên nhận cuộc gọi từ viện dưỡng lão.
“Cô Phương! Mau đến viện dưỡng lão ngay! Người nhà của cha đang chuyện ở đây rồi!”
Tim tôi chợt thắt lại, chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức lái xe thẳng đến viện dưỡng lão.
Năm bố mẹ tôi ly hôn, bố tôi không chút do dự chọn cách bỏ rơi tôi, còn lấy đi toàn bộ tài sản trong nhà.
Tôi là con mẹ nuôi dưỡng bằng chính đôi tay của bà, bà ngày đêm bận rộn việc, đến khi sự nghiệp thành công thì lại mắc bệnh ung thư.
Chưa đến nửa năm, mẹ đã mãi mãi rời xa tôi.
Chính bà ngoại là người đã luôn bên tôi, giúp tôi bước ra khỏi bóng tối, đến tận bây giờ. Hiện tại, tôi đã tiếp quản hoàn toàn công ty mẹ để lại và thậm chí còn đưa công ty lên sàn thành công.
Những năm qua, điều tôi quan tâm nhất chính là bà ngoại. Nếu không phải vì bà ngoại luôn khuyên tôi nên rộng lượng, không nên đoạn tuyệt hoàn toàn với bố, thì có lẽ cả đời này tôi đã không muốn gặp lại ông ta.
Trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện bà ngoại không sao. Nhưng khi tôi đến nơi, vừa xuống xe đã thấy rất đông người tụ tập trước cổng viện dưỡng lão, ngay giữa đám đông là Chu Lệ cùng con trai bà ta đang náo loạn.
Chu Lệ cầm loa, đứng trước mặt bà ngoại tôi hét lớn:
“Mọi người mau đến mà xem! Chính bà già này dạy cháu mình cãi cha, đoạn tuyệt với cha ruột! Không nhận cha ruột! Cha ruột vì quá đau lòng mà hiện đang nằm viện, còn con thì chẳng buồn ngó mặt, thậm chí còn cho dù cha ruột có chết trong bệnh viện cũng không thèm đến một cái!”
“Đừng bậy! Cháu ngoan của tôi không phải người như đâu!” Bà ngoại tức giận mặt đỏ bừng, ngồi trên xe lăn, cố gắng phản bác: “Đừng có vu oan cho cháu tôi!”
Thấy bà ngoại còn dám bênh vực tôi, Chu Lệ liền nhổ nước bọt về phía bà, chửi thẳng:
“Tôi sai chỗ nào? Bà ở viện dưỡng lão cao cấp, mỗi tháng mất bao nhiêu tiền, đương nhiên không biết bộ mặt thật của cháu bà là thế nào!”
“Tôi cho bà biết,” Chu Lệ độc ác bà ngoại: “Cháu bà không chịu bỏ ra nổi ba mươi tám triệu cho cha ruột, mà sẵn sàng đổ tiền vào một bà già như bà. Dám tất cả những chuyện này không phải do bà dạy con bé bất hiếu, vô vô nghĩa sao?”
Bà ngoại là người nho nhã, cả đời này người vô liêm sỉ nhất mà bà từng gặp chính là bố tôi.
Giờ phải đối mặt với Chu Lệ và con trai bà ta sự như thế, bà vừa tức vừa run, còn muốn tiếp tục cãi lý với họ.
Tôi lập tức chạy đến trước mặt bà ngoại, đứng che chắn cho bà, thẳng vào bộ mặt ngang ngược của Chu Lệ.
“Chu Lệ! Ai cho bà cái gan dám đến tận đây quấy rối bà ngoại tôi!”
Đến ngay cả bố tôi cũng biết, chọc vào tôi thì không sao, tuyệt đối không đụng đến bà ngoại! Nếu thật sự phật lòng bà ngoại, thì cũng đồng nghĩa với việc mất đi cái ‘cây rút tiền’ là tôi.
Tôi Chu Lệ, lạnh lùng cảnh cáo:
“Tốt nhất bây giờ bà cút ngay cho tôi! Nếu không, tôi sẽ không ngần ngại truy cứu trách nhiệm của bà đâu!”
Chu Lệ lập tức bắt đầu ăn vạ, đập ngực giậm chân, chỉ thẳng vào tôi mà kể tội:
“Chính con bé này! Tôi thừa nhận tôi là bảo mẫu để chăm sóc cha ta, ta cứ dựa vào việc mình có tiền, sai khiến tôi như nô lệ, coi thường tôi chỉ vì tôi nghèo.”
“Tôi cũng là con người, tôi cũng có lòng tự trọng! Tôi nhiều lần muốn nghỉ việc, là cha ta giữ tôi lại! Sau đó lâu ngày nảy sinh cảm, cha ta muốn cưới tôi, mà! Vậy mà ta lại…”
Chu Lệ gào khóc thảm thiết như trời sập đất lở.
“Chỉ vì cha ta muốn cho tôi ba mươi tám triệu tiền sính lễ, mà ta liền đoạn tuyệt quan hệ cha con! Làm cha mình tức đến mức nhập viện, giờ còn đang hôn mê bất tỉnh! Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng! Chẳng lẽ chúng tôi nghèo thì đáng bị chà đạp, đáng bị ta khinh thường sao!”
“Tôi chẳng cần gì khác! Tôi chỉ cần cha ta khỏe mạnh bình an, mà tôi cũng sai sao!”
Bạn thấy sao?