Ba Tôi Từng Đánh [...] – Chương 3

13.

Giọng của mấy nhân viên đó chua lè, tôi nghe xong cũng chua.

Thì ra nhiều người thích Mục Diễn Nam .

Nếu họ biết người đó là tôi, có khi tôi sẽ bị ánh mắt sắc như dao câu của họ xẻo chết.

Tôi đang định chuồn êm khỏi phòng nghỉ, thì bị các ấy giữ lại.

“Ể? Đây là trợ lý mới tới của Tổng giám đốc Mục nhỉ?”

Tôi tự biết tẩu thoát thất bại, đành đẩy gọng kính lên chào: “Dạ, em tên Lâm Tiêu Tiêu.”

Mọi người xúm lại, tôi từ trên xuống dưới một vòng, thấy tôi không giống trong video mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hỏi nhỏ nè, em biết hôm qua giám đốc đi với ai không?”

Tôi vội khoác tấm áo ngây thơ vô số tội lên.

“Em mới vào hôm qua, đâu biết lịch trình cá nhân của Tổng giám đốc đâu ạ.”

“Cũng đúng.”

Họ nghe , không giữ tôi lại hỏi lung tung nữa, tôi lật đật chạy ra ngoài.

Ai ngờ vừa quay đầu, đã đụng phải Mục Diễn Nam ngay hành lang.

Mặt mũi ấy lạnh lùng, thấy tôi lén lén lút lút như mèo con núp góc tường, thì kề sát mặt vào tai tôi hỏi nhỏ.

“Không lo việc, ở đây gì đó?”

Tôi không biết quan hệ của hai chúng tôi bây giờ là gì, nên cúi đầu không .

Mục Diễn Nam kéo tôi vào phòng nghỉ riêng của ấy, định cúi người ôm tôi, bị tôi né sang một bên trốn tránh.

“Sao ?”

“Mục Diễn Nam, quên chuyện tối qua đi. Xem như giữa hai chúng ta chưa từng có chuyện gì.”

Anh ấy yên lặng rất lâu, tôi chờ mãi không thấy tĩnh gì.

Lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy hốc mắt sếp tôi đỏ hoe.

14.

Còn chưa tới một buổi chiều, tin đồn trong công ty đã thay đổi.

Đổi thành Tổng giám đốc Mục bị đá rồi.

Thậm chí còn kinh tới cấp cao hơn, ai cũng tới khuyên Tổng giám đốc buông bỏ.

Tôi ngồi ở bàn mình lo lắng bất an, sợ Mục Diễn Nam gọi mình, lại sợ ấy không gọi.

Đang lúc tôi sốt ruột muốn hỏng người, cuối cùng sếp cũng chịu gọi tôi.

“Sắp xếp lại chỗ hồ sơ này đi.”

Hai mắt Mục Diễn Nam hồng hồng, mặt mũi từ đầu chí cuối vẫn luôn lạnh lùng, không ai biết ấy là một nhóc mít ướt.

Tôi do dự lên tiếng: “Anh, đừng có khóc.”

Người nọ cố ý hít mũi một cái, cất tiếng lên thì toàn giọng mũi:

“…”

“Không có khóc.”

Mục Diễn Nam buồn buồn : “Anh bị viêm mũi, sao họ lại đồn thành khóc?”

Tôi luống cuống rót cho người nọ một ly nước, chỉ nghe ấy lại nhỏ giọng lầm bầm: “Hôm qua suy nghĩ cả đêm, nghĩ xem em có phải là người không chịu trách nhiệm như thế không, ai ngờ…”

Mục Diễn Nam rũ mắt, vô cùng oan ức.

“Ai ngờ em thật sự là người như .”

Tôi – người tự dưng bị chụp cái mũi bội bạc nghĩa.

Vội vàng nguỵ biện: “Không phải em không chịu trách nhiệm. Giờ cả công ty đang bàn tán về tụi mình, nên em nghĩ cũng không cần phải .”

“Không cần cái gì? Mục Diễn Nam ngẩng đầu lên, “Em không cần .”

Tôi ngẩn người tại chỗ, á khẩu không nên lời.

“Em không cần .”

15.

Không ngờ Mục Diễn Nam lại là người như .

Cả ngày hôm đó, Mục Diễn Nam cứ như mất hồn mất vía, cả người không còn sức sống.

Đoạn video hôn nhau bị xoá mất, cũng cấm lan truyền các thông tin có liên quan trong group chat công ty, nếu không sẽ trực tiếp sa thải.

Ngược lại thì tin đồn Mục Diễn Nam thất lặng lẽ lên ngôi.

Nữ nhân viên ai nấy đều rục rịch bàn tán xem mình nên tranh thủ thế nào.

Chỉ có tôi bị kẹp cửa giữa.

Ngày nào cũng bị mấy nữ đồng nghiệp kéo lại hỏi thăm, hình như họ quên tôi mới vào chưa một tuần nữa.

Vất vả chịu đựng tới cuối tuần, tôi vội chạy về quê.

Trà ở quê tới mùa thu hoạch rồi, bà nội hay hái lá non đem bán, đám nhỏ bọn tôi phụ trách vác sọt.

Bà nội đưa lá trà cho tôi: “Có trai chưa?”

Tôi lắc đầu: “Dạ chưa.”

Ba tôi đi đằng trước, cau mày hỏi: “Con trai chị Trương nhà kế bên không phải bọn trai con hả? Mục Diễn Nam đó, đẹp trai mà!”

Bà nội híp mắt: “Tiêu Tiêu nhà ta xinh đẹp từ nhỏ, con biết Lý Phỉ, con trai nhà dì Lưu cũng thích con không? Muốn gặp nó thử không?”

Tôi đang định lắc đâu, thì con trai dì Lưu đã qua tới.

Lý Phỉ đẹp trai chân dài, đang người mẫu, fans trên Weibo cũng phải đến mấy trăm nghìn người.

Cũng xem như là tiểu minh tinh mới hot.

Nhưng dù sao cũng chỉ là chỉ là người mẫu, tiền lương hàng năm vẫn kém hơn Mục Diễn Nam ở công ty công nghệ cao.

Lý Phỉ cúi đầu tôi: “Lâu quá không gặp, nghe cậu chưa có trai, nên tôi tới thử vận may.”

Lúc này sau lưng tôi chợt truyền đến hơi ấm của đàn ông.

Mục Diễn Nam không biết đã xuất hiện từ lúc nào, còn thân mật kéo cổ tay tôi, cảnh giác Lý Phỉ.

“Em ấy là người tôi tương tư đã lâu.”

Chứ không phải .

Lý Phỉ biết Mục Diễn Nam đang khiêu khích mình, cũng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi: “Oh, cậu ấy cũng là người tôi thầm mến từ lâu.”

Hai bên là hai chàng đẹp trai cao ráo.

Ở giữa là một nàng yếu đuối đang giãy giụa trong khó nhọc.

“Ờ thì, hai người buông em ra trước không?”

Mục Diễn Nam: “Được.”

Lý Phỉ: “Được.”

Qua một lúc lâu, cũng không thấy ai bỏ tay ra.

Tôi không còn cách nào, phải nhân lúc bọn họ đấu nhau lén chui ra ngoài, bỏ lại hai cậu chàng đang chơi trò đấu mắt.

16.

Hai đẹp trai ở lì trong nhà tôi, giúp bà nội hái trà.

Mắt nội kèm nhèm rồi nên không rõ, nhầm Mục Diễn Nam thành Lý Phỉ, Lý Phỉ thành Mục Diễn Nam, chọc cho hai chàng dở khóc dở .

Chỉ thấy Mục Diễn Nam căng da đầu dạ từng tiếng một khi bà nội kêu “Phỉ à”, xong rồi oan ức tôi.

“Phỉ à, hôm nay con về xem mắt với Tiêu Tiêu hả?”

“Không phải.”

“Dạ.”

Lý Phỉ trừng mắt Mục Diễn Nam.

Bà nội chỉ nghe câu đầu: “À, Nam về xem mắt hả?”

“Dạ.”

“Không phải.”

Mục Diễn Nam cướp quyền trả lời, vênh mặt lên diễu võ dương oai với Lý Phỉ.

Bà nội nghe câu có câu không: “Tiêu Tiêu nhà bà xinh đẹp, tính cũng tốt, hai đứa ai cưới nó cũng có phúc hết.”

Lý Phỉ chen miệng vào: “Bà ơi bà thấy cháu thế nào? Cháu vừa đẹp trai, lương cũng cao nữa, đủ nuôi Tiêu Tiêu đó bà.”

Mục Diễn Nam cũng xáp lại: “Lương cháu bây giờ một năm một triệu tệ, cháu thích Tiêu Tiêu lâu lắm rồi, mà giờ Tiêu Tiêu còn ở công ty cháu, cháu có thể giúp đỡ em ấy nữa bà.”

Bà nội rõ ràng trúng ý Mục Diễn Nam hơn, kéo tay ấy: “Phỉ à, giao Tiêu Tiêu cho cháu nha.”

Mục Diễn Nam: “…”

Tôi đang hóng hớt vui vẻ bên cạnh, định lên tiếng chỉnh lại.

Thì Lý Phỉ đã giành trước: “Dạ, cháu cảm ơn bà.”

Mục Diễn Nam nóng nảy: “Cháu mới là Mục Diễn Nam, con trai dì Trương nhà bên cạnh, lúc nhỏ còn bị Lâm đuổi đánh nữa.”

“…”

Bốn người chợt yên tĩnh.

Lý Phỉ không dám tin, vặn vẹo mặt mày.

Bà nội cũng trừng mắt cố cho rõ người trước mặt: “Sao Lâm đánh cháu?”

“Tại hồi nhỏ Tiêu Tiêu chỉ chơi với Lý Phỉ thôi, cháu trèo tường ngắm em ấy, bị Lâm bắt .”

Bà nội hiểu ra, còn nhớ tới chuyện khi bé nữa: “Bà nhớ rồi. Cháu là thằng nhỏ béo múp, hồi đó nhỏ mà lễ phép lắm.”

Béo múp?

Khó trách hồi đó tôi không quen Mục Diễn Nam.

Giờ lại thân hình cân đối không chỗ nào chê của người nọ, đủ hiểu ấy đã phải cố gắng biết bao nhiêu.

Lý Phỉ trợn mắt há mồm: “Cháu ra dấu nãy giờ mà bà nội không nhận ra lầm bọn cháu, giờ nhắc lại chuyện xấu thì…”

Mục Diễn Nam không hề hấn gì, thân mật kéo tay bà nội.

“Cháu rất muốn kết hôn với Tiêu Tiêu ạ.”

Lý Phỉ cũng không chịu yếu thế: “Bà nội, hồi bé con thân với Tiêu Tiêu nhất, con cũng muốn cưới em ấy ạ.”

Bà nội khó xử, dứt khoát phủi tay mặc kệ, để tôi tự lo.

Hai người đó lập tức quay sang tôi đầy mong đợi.

17.

Tôi cứ nghĩ về công ty là có thể kết thúc cái tam giác rối ren này, ai ngờ Lý Phỉ lại trở thành nghệ sĩ phát ngôn mới của công ty.

Vấn đề là cậu ấy tự không cần thù lao, chỉ cần gặp tôi là đủ.

Mục Diễn Nam lại dỗi hờn trong phòng việc, cả lãnh đạo công ty cũng không dỗ nổi.

Vì công ty của Lý Phỉ là Nhà hát lớn quốc tế, không chọc nổi.

Đồng nghiệp nữ trong công ty thì hưng phấn khỏi phải , cứ tập trung ở nơi quay chụp.

Tôi bị chỉ đích danh phải hỗ trợ chụp ảnh, nên phải đi theo xuyên suốt hành trình, còn bị bản mặt uất ức của Mục Diễn Nam dõi theo.

Sau đó tin đồn lan truyền khắp nơi, rằng Lý Phỉ thích tôi.

Cả công ty ai cũng ngầm hiểu ấy tới đây để theo đuổi tôi.

Đồng nghiệp bắt đầu móc mỉa: “Tiêu Tiêu, chị hâm mộ em ghê. Em xem em đi, vừa là trợ lý Tổng giám đốc Mục, vừa là crush của nghệ sĩ phát ngôn.”

“Nếu mà là chị á, mơ chị cũng tỉnh.”

Mục Diễn Nam cắt ngang cuộc trò chuyện: “Đừng tám nhảm nữa, về việc hết đi.”

Nhìn là biết ghen.

18.

Công ty tổ chức một buổi thi đấu cầu lông, còn mời nghệ sĩ phát ngôn so tài với ban điều hành.

Tôi là trợ lý của Mục Diễn Nam, không muốn tới cũng phải tới.

Thế nên cuối tuần hôm đó, tôi ngáp ngắn ngáp dài trong sân cầu lông.

Lúc còn đi học tôi là đội trưởng đội cầu lông, giờ ai cũng thấy gà.

Tự nhiên thấy hơi chán á.

Mục Diễn Nam và Lý Phỉ chung một đội, hai người đánh cầu không giống so tài mà giống sát hơn, cứ nhằm vô đầu đối phương mà quật.

Ai cũng đang vây xem trận cầu, có mình tôi là đứng ngoài canh cửa.

“Tiêu Tiêu, hồi đi học em là đội trưởng đội cầu lông, em cũng lên đi.”

Tôi xem như là thí sinh trợ lý duy nhất, không có đội.

Cơ mà đội đối thủ trùng hợp lại là Mục Diễn Nam và Lý Phỉ.

“Một chọi hai, hai người cùng lên đi.”

Họ còn chưa kịp ổn định vị trí, tôi đã giao cầu qua.

Không ai tiếp .

Cứ lo tranh nhau muốn đỡ cầu của tôi, kết quả là không ai giành .

Thấy tỷ số đã nghiêng hẳn về mình, tôi ngoắc ngoắc tay:

“Hai gì đó? Cứ như em đánh với npc á.”

Lý Phỉ rất biết chuyện: “Tại cậu giỏi quá, bọn tớ không đánh lại.”

Mục Diễn Nam dịu dàng: “Mệt chưa?”

Tôi Mục Diễn Nam mồ hồi đầy đâu, thầm nghĩ có mệt á.

Lý Phỉ thiếu đánh ráng thêm: “Npc là cậu đó. Hồi nhỏ bị Lâm đánh, giờ bị Tiêu Tiêu đánh.”

Tôi vẫn nhớ Mục Diễn Nam đang là sếp mình, sao có thể để người ta xấu ngay mặt sếp .

Thế nên tôi lui về sau mấy bước, tung cầu, phát qua.

Quả cầu vút thẳng một đường, chuẩn xác đập vào chỗ khó của Lý Phỉ.

Lý Phỉ ngao lên một tiếng đau đớn, vội kẹp chặt chân chạy ra khỏi sân.

Giờ chỉ còn mình tôi với Mục Diễn Nam.

Tôi ngầu với sếp: “Báo thù cho đó.”

Mục Diễn Nam đến vô cùng mất giá: “Cảm ơn Tiêu Tiêu.”

Dù sao cũng là người đàn ông từng bị ba tôi đánh, đời này chỉ mình tôi khi dễ thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...