Quay lại chương 1 :
Việc này sẽ tạm thời nhốt Chu Viên trong sân, chiếc vòng ngọc sẽ phong tỏa sát khí, khiến ta không hút tinh khí.
Không hút tinh khí, sát khí sẽ yếu dần.
Chờ sáng mai, ông sẽ xuống núi thu phục ta.
Ông còn , con quỷ này khi còn sống chắc chắn từng chịu tổn thương rất lớn, chết rồi cũng không chịu siêu thoát, muốn thành lệ quỷ báo thù.
Nói xong, ông lão đảo con mắt đục ngầu, tôi chằm chằm.
Tôi thấy tim thót lại, siết chặt tay bà.
Bà tôi mặt tái nhợt.
Phải rồi, Chu Viên có mối oán thù sâu nặng với nhà tôi.
“Cháu là Tiểu Hoa phải không! Mau theo bà về nhà đi, muộn nữa, nếu không phong ấn , cả nhà cháu sẽ không còn mạng đâu.”
Ông lão vừa lẩm bẩm vừa quay về túp lều nhỏ.
Bà tôi vội vã kéo tôi xuống núi, nhất định phải về nhà trước khi trời tối.
Chạy vội đến gốc cây bách lớn ở đầu làng, bụng tôi bỗng quặn đau dữ dội.
Bà bảo sẽ vào đền Thổ Địa phía trước đợi tôi, dặn tôi tự tìm chỗ giải quyết.
Nhưng đến khi tôi xong việc, trời đã tối đen.
Trong đền Thổ Địa cũng không còn bóng dáng bà tôi nữa.
Trên cây bách lớn treo đầy những dải vải đỏ và chuông gió, chỉ cần gió thổi qua liền phát ra tiếng “leng keng leng keng”.
Đêm nay trăng sáng và tròn, ánh trăng rải xuống con đường vắng lặng.
Tôi lo lắng gọi bà, hết lần này đến lần khác.
Không ai trả lời tôi.
Chỉ có màn đêm vô tận và tiếng chuông thỉnh thoảng vang lên.
Dù đi thế nào tôi cũng không ra khỏi miếu Thổ Địa.
Bức tượng Thổ Địa dưới ánh nến đỏ trở nên vô cùng quái dị.
Tôi vừa định quay người thì sau lưng vang lên một giọng già nua.
“Tiểu Hoa.”
Tôi ngoảnh đầu lại, xa xa chỉ thấy một bóng người mờ ảo.
Ai ?
Không phải giọng của ông.
Tôi bỗng nhớ bà từng dặn: đi đêm tuyệt đối không ngoảnh đầu, vì vĩnh viễn không biết thứ gì đang theo sau mình.
Trên vai mỗi người có ba ngọn đèn, mỗi lần quay đầu sẽ tắt một ngọn.
Tôi lau mồ hôi lạnh, định chạy ngay.
Nhưng đôi chân không nghe lời, chẳng thể nhấc nổi.
Tôi chỉ có thể bất lực bóng đen mịt mờ đó từng bước tiến đến gần tôi.
9.
“Ông bác!”
Tôi vui mừng tột độ, nỗi sợ hãi trong lòng phút chốc tan biến.
Ông xoa đầu tôi, hỏi sao tôi lại ở đây, còn gặp phải quỷ dẫn đường.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối.
Nghe xong, mặt ông lập tức sa sầm.
“Hỏng rồi, quả nhiên đã xảy ra chuyện, Tiểu Hoa, mau về nhà!”
Về đến nhà, đúng lúc thấy bà tôi đang định đốt khúc gỗ trong tay.
Ông bác quát lớn, ba bước gộp thành một giật lấy khúc gỗ.
“Đây là gỗ hoè, không đốt.”
Vị trí tây nam trong sân là ‘cửa âm’ trong nhà, nơi tụ âm khí, tổ tiên vì lý do nào đó chưa siêu thoát đều sẽ để lại âm khí, dễ dẫn đến oán linh bám theo.
Nếu đốt gỗ âm, sẽ mở đường dẫn lối cho các oán linh, càng ngày càng nhiều, dương khí tất yếu suy kiệt.
Không những không cứu người, ngược lại sẽ chết nhanh hơn.
Nghe đến đây, tôi, bà tôi và ông đều sững sờ.
Ông bác lại cắm ngược cây nhang đang cháy xuống đất.
Ông bảo, đây gọi là ‘hương dẫn hồn’, chuyên dẫn quỷ dữ đến.
“Các người bị ông ta đó lừa rồi, bà ta với con quỷ nữ kia chắc là cùng một phe.”
Ông bác rút thanh kiếm gỗ đào trên lưng, ra hiệu cho chúng tôi im lặng, rồi bước vào phòng chính.
Ông tôi bỗng hét to: “Thành Toàn còn trong đó, nhất định phải cứu nó ra!”
Căn phòng chính vốn sáng đèn bỗng chốc tối om.
Một cơn gió lớn thổi qua sân, lạnh buốt.
Một bóng đen từ cửa sổ phòng chính lao ra, xông thẳng về phía ông tôi.
Ông tôi vội kéo tôi chắn trước mặt, bóng đen cào rách cổ tôi, phát ra vài tiếng rên đau đớn rồi nhảy qua tường bỏ chạy.
Tôi đau đến mức hít sâu một hơi lạnh.
Bà tôi hoảng hốt lao tới, vung tay tát ông tôi mấy cái, mắng ông là “đồ súc sinh”.
Bà thật sự đã đỏ mắt vì lo lắng, quay vào nhà lấy dao định chém chết ông.
May mà ông bác kịp thời ngăn bà lại.
Trong phòng chỉ còn lại một xác khô của người phụ nữ.
Ông bác chỉ vào ông tôi, giọng đầy tức giận: “Vốn dĩ có thể thu phục ta, giờ thì hay rồi, để ta chạy thoát.”
Đợi chết đi.
Nghe đến đó, ông tôi lập tức quỳ xuống đất, nước mắt ròng ròng, “Anh à, năm xưa là em có lỗi với , mấy chuyện thất đức, dù sao mình vẫn là em, chẳng lẽ nỡ em chết sao?”
“Thành Toàn là cháu ruột của đấy, là bác ruột nó, chẳng lẽ lòng dạ nhẫn tâm đến thế?”
Thấy ông bác không lòng, ông lại lôi bà tôi ra.
Ông biết bà và ông bác có quan hệ thân thiết.
Bà tôi mỗi năm đều lén gửi ít gạo, bột cho ông bác.
Người độc không vợ không con, bà bảo trông thật đáng thương.
Ông bác thở dài, “Thôi, đây đều là nghiệp chướng cả.”
“Lần này sẽ giúp các người lần cuối.”
Ông tôi vội vàng đồng ý.
Bạn thấy sao?