Hàng xóm xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán về tôi và con .
“Không ngờ còn nhỏ tuổi mà đã trơ trẽn như , thật đáng xấu hổ!”
“Chắc là học theo mẹ nó thôi, tôi rồi mà, bả cứ mặc váy ngắn đi lại trong khu, giờ thì hiểu rồi, hóa ra là để mời gọi khách!”
“Đúng là mất nết! Biết đâu cái điểm thi đại học kia cũng là dùng thân xác đổi lấy!”
Con tôi run rẩy cả người, siết chặt tay, nghẹn giọng hét lên:
“Cháu không có!”
Trái lại, tôi lại bình tĩnh trở lại, nghiến chặt răng.
Bây giờ tôi là chiếc ô che chở cho con , tôi bắt buộc phải tỉnh táo!
Tôi bước lên một bước, kéo con bé run rẩy núp sau lưng mình, dùng thân thể chắn trước những ánh mắt độc địa kia.
Tôi thẳng vào bà thím hàng xóm, giọng tuy không lớn vang rõ trong không gian đang căng như dây đàn:
“Bà xong chưa?”
Bà ta khựng lại một chút vì không ngờ tôi lại phản ứng như .
Tôi không khóc, không , cũng không cãi tay đôi.
“Bà ầm lên hôm nay, chẳng phải vì con tôi không thèm để ý đến thằng con trai vô dụng của bà, nên bà tức giận, muốn bôi nhọ nó, để nó không còn con đường nào ngoài chui vào cái hố lửa nhà bà à?”
Tôi từng chữ, từng lời, đâm trúng cái tâm địa đen tối nhất của bà ta.
“Tôi cho bà biết – không đời nào!”
“Con tôi cho dù cả đời không lấy chồng, cho dù bị bà vu khống đến ai cũng biết, tôi cũng tuyệt đối không để nó rơi vào cái hố rác nhà bà!”
Mặt bà ta lập tức biến sắc, đen kịt như đáy nồi.
Bà ta trừng mắt tôi, như thể sắp phun ra lửa:
“Con mẹ nó xằng bậy cái gì đấy?!”
“Con trai tôi nhiều theo lắm, sao phải để ý tới cái con oắt nhà mày?!”
“Chẳng qua là thấy nó chủ quá, nên muốn cho nó một cơ hội thôi, là nhà mày không biết điều!”
Tôi lạnh:
“Cả khu ai chả biết con bà từ năm hai mươi đã đi hỏi vợ đến tận giờ ba mươi, chẳng ai thèm lấy!”
“Cũng chỉ có bà còn xem nó là vàng là ngọc!”
Bà ta tức đến mức răng nghiến chặt phát ra tiếng răng rắc, mắt tam giác đỏ ngầu tràn đầy độc ý.
“Nói con mày thì thôi, kéo con trai tao vào gì?”
“Biết đâu con nhỏ đầy bệnh của mày lây cả khu thì sao? Mau dọn ra khỏi khu nhà này đi!”
Lời vừa thốt ra, đám đông xung quanh vốn đang im lặng bỗng xôn xao.
Không ngờ lại có người gật gù phụ họa theo lời bà ta.
Bà ta thấy có người đứng về phía mình thì càng đà đắc ý, mặt đầy vênh váo:
“Nghe thấy chưa? Đây là tiếng của nhân dân!”
Tôi giận dữ, lửa giận hừng hực trong mắt:
“Bà láo! Con tôi không có bệnh gì hết!”
“Vậy thì để con tiện nhân kia cởi đồ ra cho mọi người kiểm tra đi!”
Ánh mắt bà ta tràn đầy ác ý trơ trẽn, chằm chằm vào con tôi như một kẻ dã thú con mồi.
Con bé bắt đầu rơi nước mắt lã chã, gương mặt đầy sợ hãi.
Tôi lập tức ôm chặt nó vào lòng:
“Tin hay không là việc của mấy người! Con tôi không cần ai kiểm tra hết!”
Bà thím chỉ tay về phía tôi, to trước mặt mọi người:
“Thấy chưa? Con mụ này chột dạ rồi!”
Nói rồi, ánh mắt bà ta chợt trở nên hung ác, gằn từng chữ:
“Thế thì để tao tự kiểm tra!”
Bà ta liếc mắt ra hiệu, ngay lập tức, thằng con trai béo ú của bà ta bước tới, giữ chặt lấy tôi, không cho tôi cử .
Cùng lúc đó, bà ta lao tới, vươn tay chộp vào người con tôi.
Con bé hét lên một tiếng, hoảng sợ né tránh, đã bị bà ta túm chặt.
“Con đĩ nhỏ, hôm nay tao phải kiểm tra xem cái thân xác mày sạch sẽ tới đâu!”
Con bé vùng vẫy trong tuyệt vọng, gào khóc:
“Mẹ ơi, cứu con!”
Tôi điên cuồng giãy giụa muốn cứu con, bị tên béo ghì chặt đến mức không nhúc nhích nổi.
Tôi trợn mắt, giận đến muốn nổ tung:
“Buông con tao ra!”
Ngay giây sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt” chói tai —
Chiếc váy nhỏ trên người con bé, đã bị xé toạc xuống.
Bạn thấy sao?