Giọng ta nghẹn ngào:
“Cho tôi một cơ hội nữa. Là lỗi của tôi, tôi nhận. Hậu sự của mẹ, tôi sẽ lo chu toàn. Xin em cho tôi một cơ hội cuối cùng, không?”
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ bước đi.
Tại nhà tang lễ, tôi dùng chiếc thẻ năm mươi vạn ấy để mua một khu mộ đẹp nhất.
Số tiền không thể cứu sống mẹ tôi khi còn sống, giờ gì cũng chỉ là vô ích.
Nhưng tôi vẫn muốn .
Đêm hôm ấy, tôi đốt giấy mã suốt đêm. Lâm Bắc Tranh vẫn lì lợm không chịu rời đi, ngủ gục ngay bên cạnh.
Tôi chẳng đoái hoài đến, chờ đến nửa đêm, lặng lẽ đứng dậy, rời đi một mình.
Tôi mua vé về quê, mang theo di ảnh của mẹ.
Lâm Bắc Tranh chưa bao giờ tin vào cảm chân thành của một người nghèo như tôi. Dù tôi có cố gắng bao nhiêu, chân thành đến thế nào, ta cũng chỉ tôi bằng sự nghi ngờ và khinh thường.
Chúng tôi vốn dĩ chẳng cùng đường.
Căn nhà cũ phủ bụi, vẫn còn vương dấu vết sinh hoạt của mẹ.
Tôi không kìm , cuối cùng òa khóc nức nở.
Tôi cứ ngỡ mình đã sống trong cảm một cách quang minh chính đại, không nợ không vay, mà cuối cùng lại phụ người thương tôi nhất, người luôn vì tôi mà lo nghĩ.
Ba ngày mơ hồ trôi qua Lâm Bắc Tranh đột nhiên xuất hiện, lảo đảo tìm tới.
Đôi mắt ta sưng húp, cả người tiều tụy không nhận ra.
“Uyển Như, đừng rời xa một cách lặng lẽ như không? Anh đã tìm em khắp nơi, chờ em suốt những ngày qua Anh suy nghĩ rất nhiều… Anh thật sự không thể quên những tháng ngày đẹp đẽ của chúng ta.”
“Anh thừa nhận, việc thử lòng em là lỗi của , là do ích kỷ. Anh chỉ muốn bảo vệ bản thân, vì từ nhỏ đến lớn, xung quanh toàn là những người đến gần vì tiền.”
“Gặp em, lần đầu tiên cảm thấy khác biệt. Em không biết là ai, vẫn một cách đơn thuần. Anh không kiểm soát cảm của mình, thật sự sợ — sợ em sẽ như những người khác, sợ em chỉ đang diễn vai tốt bụng.”
“Là tự phụ, mọi thứ rối tung. Nhưng không thể ngăn bản thân thôi nghĩ đến em. Uyển Như, chẳng lẽ chúng ta không thể bắt đầu lại sao? Giờ em cũng biết thân phận thật của rồi, chỉ cần em chịu tha thứ, cả nhà họ Lâm đều là của em.”
“Anh sẵn sàng dùng tất cả để chuộc lại lỗi lầm. Uyển Như… xin em, cho một cơ hội nữa…”
Tôi thẳng vào mắt ta, gằn từng chữ:
“Lỗi của , sao lại phải dùng mạng của mẹ tôi để trả? Nếu tôi tha thứ cho , thì sao tôi có thể tha thứ cho chính mình?”
“Lâm Bắc Tranh, tôi từng thật lòng, cũng hận đến tận xương tủy. Nếu có thể, tôi thật sự muốn tự tay để báo thù cho mẹ tôi.”
“Nhưng tôi sẽ không , vì mẹ tôi từng dặn tôi rằng: ‘Làm người, phải hướng thiện, đừng nuôi ác niệm.’”
“Mẹ tôi dạy tôi quá tốt, quá lương thiện, nên mới bị dồn đến đường cùng. Đến phút cuối cùng, bà vẫn còn nhắc đến .”
“Nhưng bà đâu biết, đã ép tôi thai, tôi nhục nhã đến thế nào. Bà không biết, tất cả chỉ là một màn kịch mà dựng nên.”
“Lâm Bắc Tranh, khiến tôi cảm thấy — của tôi, trái tim của tôi… chỉ là một trò .”
Nói xong, ta đã khóc không thành tiếng.
Tôi không nể , đẩy ta ra khỏi cửa. Tiếng khóc của ta vang vọng trước cửa nhà rất lâu, suốt đêm ta nằm gục ở đó, không chịu rời đi.
Tôi không quan tâm, cũng chẳng còn chút thương nào, chỉ thấy ghê tởm.
Cuối cùng, tôi gọi cảnh sát đến cầu đưa ta đi.
Lúc bị áp giải đi, ta vẫn gào khóc điên cuồng ngoài cửa:
“Tại sao? Hai năm cảm, em đến cả một cơ hội xin lỗi cũng không cho tôi sao?!”
Tôi không biết nên trả lời thế nào.
Xin lỗi rồi, có thể đổi lại mẹ tôi sống lại không?
Mấy ngày sau, tôi lại mơ thấy mẹ.
Trong giấc mơ, bà dịu dàng vuốt tóc tôi:
“Con ngoan, tương lai của con còn dài lắm. Đừng vì những vấp ngã nhỏ mà từ bỏ. Dù mẹ không ở bên, mẹ sẽ luôn dõi theo con, luôn phù hộ con.”
“Chỉ cần thấy con sống tốt, mẹ mới có thể yên lòng.”
Sau giấc mơ ấy, tôi bắt đầu vực dậy.
Tôi chuyển đến một thành phố mới, bắt đầu một công việc mới.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ thấy tin tức về Tập đoàn nhà họ Lâm trên truyền hình — nghe , thiếu gia nhà họ Lâm Lâm Bắc Tranh, mắc chứng trầm cảm nặng, từng tự sát và cuối cùng bị đưa vào viện tâm thần.
Bạn thấy sao?