Chương 5
“Đường Uyển Như, rõ cho tôi! Đây là đạo cụ đúng không? Cô lại muốn gài bẫy tôi, lừa tôi nên mới bày ra mấy thứ này để dọa tôi? Tất cả đều là giả, đúng không?!”
Tôi chẳng buồn để ý đến sự hoảng loạn của ta, chỉ cẩn thận nhặt lấy tro cốt của mẹ, từng chút một thu lại vào trong hộp.
Sau khi gom xong, tôi khom người nhặt lấy di ảnh. Trong ảnh, mẹ tôi hiền hậu như bao lần tôi vẫn nhớ.
Lâm Bắc Tranh vẫn còn gào lên phía sau:
“Trả lời tôi đi! Đừng diễn nữa! Trước khi có thai, dì ấy vẫn khỏe mạnh mà! Sao vừa cưới xong đã đổ bệnh? Tôi không tin! Cô đừng có đóng kịch trước mặt tôi!”
Anh ta cứ lặp lại suy nghĩ của mình, bàn tay siết chặt, ánh mắt hoảng hốt đã tố cáo rõ ràng.
Ở bên cạnh, “bạch liên hoa” Tần Yên Yên cũng bắt đầu lúng túng.
“Anh Bắc Tranh, đừng tin ta! Chắc chắn là ta định giở trò lần cuối, mới dựng ra mấy thứ này để dọa ! Xui xẻo thật! Cô ta đúng là không biết xấu hổ, vì tiền mà mất hết liêm sỉ!”
“Đường Uyển Như, dừng lại đi! Tiền ấy cũng trả rồi, ấy cũng thấu con người rồi, hai người đã kết thúc! Cô còn diễn nữa không sợ biến giả thành thật sao?”
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà đáp trả, chỉ muốn nhanh chóng thu dọn những gì mẹ tôi để lại.
Không ngờ Tần Yên Yên vẫn chưa chịu buông tha.
Cô ta lao đến, đạp một cú thật mạnh vào chiếc hộp bánh trung thu đang đựng tro cốt.
“Diễn thì cũng nên cho giống chứ! Ai lại đi đựng tro bằng cái hộp này? Dù là đồ giả thì cũng phải đầu tư tí chứ, mà muốn chết!”
Cả người tôi đã kiệt sức, chỉ có thể bật trong nỗi bất lực.
“Hộp đựng tro cốt rẻ nhất cũng ba trăm tệ.”
Tôi ngẩng đầu, thẳng vào ánh mắt đầy khó tin của Lâm Bắc Tranh, giọng run rẩy, cay đắng.
“Tiền mua xe cho là tiền mẹ tôi bán hết số nữ trang bà tích góp cả đời, đến căn nhà cũ ở quê bà cũng bán, còn vay thêm hơn ba vạn nữa, mới đủ năm mươi vạn.”
“Sau khi mẹ tôi phát bệnh, tôi cầu xin giúp một tay, lại cho rằng tôi đang lừa dối, bắt tôi đi thai. Tôi không có thời gian nghỉ ngơi, phải ngày đêm để gom đủ tiền mổ cho mẹ.”
“Anh thì trách tôi thờ ơ, bảo tôi đang giận dỗi vì không cho tiền, rằng tôi muốn chiến tranh lạnh để ép khuất phục.”
“Anh chẳng buồn lắng nghe lời tôi . Đến cả lúc mẹ tôi hấp hối, chỉ muốn gặp lần cuối, cũng chặn số tôi.”
“Đúng, tôi đáng thương, tôi không có tiền, đến cái bình tro cốt đàng hoàng cũng không mua nổi. Thế thì các người vừa lòng chưa?”
Tôi bật khẽ, giọng lại đầy tuyệt vọng. Ánh mắt chợt dừng lại nơi tấm di ảnh đã vỡ nát.
Tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân. Mẹ tôi vất vả cả đời, một tay nuôi tôi khôn lớn, lo cho tôi học hành.
Tôi từng nghĩ, khi mình ra trường, đi , có thể khiến mẹ sống một đời an nhàn.
Rồi tôi gặp Lâm Bắc Tranh. Anh ta kể mình mồ côi, không người thân.
Mẹ tôi biết , không ngừng căn dặn tôi:
“Thằng Bắc Tranh có số khổ, con phải thương nó nhiều hơn, tuyệt đối đừng để nó chịu tủi thân, đừng để nó đơn.”
Cho nên khi ta muốn mua Mercedes, người đồng ý nhanh nhất chính là mẹ tôi.
Nhưng không ai lường bi kịch lại đến nhanh như .
Lâm Bắc Tranh đúng — sao mọi chuyện lại trùng hợp đến thế? Tôi cũng muốn biết tại sao ông trời lại tàn nhẫn như .
Nếu đến sớm hơn, hoặc muộn hơn một chút thôi, có lẽ mọi chuyện đã khác, mẹ tôi đã không phải vì món tiền đó mà mất mạng.
Giờ đây dù tôi có hối hận, có đau đớn đến đâu, kết cục cũng chẳng thể đổi thay.
Tôi chỉ muốn tiễn mẹ một cách tử tế. Nhưng vì sao… đến bước đường này rồi, họ vẫn không buông tha cho mẹ tôi?
Mẹ tôi rốt cuộc đã gì sai?
Tôi về phía Lâm Bắc Tranh, bật lên một tiếng gào xé ruột:
“Mẹ tôi sai gì? Tôi sai gì? Mà các người phép đem cảm của chúng tôi ra giỡn, đem danh dự của mẹ tôi ra chà đạp? Các người dồn chúng tôi đến đường cùng như , có hả hê không?”
“Lâm Bắc Tranh! Tôi có sai! Sai lớn nhất… là đã tin , .”
“Là tôi nhầm người, mẹ tôi chết oan. Giờ tôi biết sai rồi, tôi van xin , buông tha tôi… buông tha mẹ tôi… Đừng hành hạ chúng tôi thêm nữa, không?”
Chương 6
Lâm Bắc Tranh như thể mất hết sức lực, cả người ngã quỵ xuống đất một cách nặng nề.
Tần Yên Yên thấy hình bất ổn, mà lại vỗ tay như đang xem kịch:
“Cảnh này diễn tiến bộ rồi đấy, đến tôi xem còn thấy cảm . Vừa hay gần đây nhà họ Lâm đầu tư vào mảng phim ảnh, để họ sắp cho một vai, cũng không uổng cái tài năng trời cho này, không?”
Nhưng Lâm Bắc Tranh đột nhiên quát to một tiếng:
“Cút ra ngoài! Chuyện thật hay giả, tôi sẽ tự điều tra rõ.”
Bị mắng bất ngờ, sắc mặt Tần Yên Yên lập tức tỏ ra ấm ức, ánh mắt tôi lại chứa đầy oán độc.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?