Không thèm để ý lời cảnh cáo, tôi túm lấy ta, lại tát thêm một cái thật mạnh.
Nhưng chưa kịp trút hết cơn giận, mấy gã đàn ông áo đen từ ngoài ập vào, đè tôi xuống đất.
Cô ta lồm cồm bò dậy, khóc lóc lao vào lòng Lâm Bắc Tranh.
“Anh à, em không sao… em cố chọc tức ta đó! Em đã ghi hình lại lúc ta đánh em bằng camera siêu nhỏ rồi, giờ em đi kiện rồi!”
Tôi bị ghì chặt xuống đất, không thể đậy, chỉ có thể nghiến răng ta.
Cô ta rút từ áo ra một chiếc camera nhỏ xíu, hiểm độc với tôi.
“Ghi xong rồi. Cô dám đánh tôi, Bắc Tranh nhất định sẽ thay tôi trả thù!”
Lâm Bắc Tranh tôi, mặt lạnh tanh, cởi giày ra rồi tát mạnh vào mặt tôi bằng đế giày, sau đó quăng một cái bạt tai như trời giáng.
Cơn đau buốt chạy dọc sống lưng, nước mắt tôi tức khắc trào ra.
Trong mắt ta thoáng hiện lên một tia xót xa, nhanh chóng bị sự thất vọng lấn át.
“Không ngờ chúng ta lại đi đến nước này. Thật ra chỉ thiếu chút nữa thôi là qua vòng ‘kiểm tra’ của tôi, cuối cùng vẫn để lộ bản chất.”
“Dù sao cũng từng thật lòng hai năm, tôi cũng từng thật đấy. Cái tát này chỉ là thay Yên Yên trả lại. Coi như đường ai nấy đi, chúng ta vốn dĩ không cùng một thế giới.”
Cô kia vẫn chưa cam lòng, bị giữ lại vẫn chen lời:
“Anh Bắc Tranh à, mềm lòng quá nên mới bị con đào mỏ này lừa xoay vòng vòng. Nhìn nó bây giờ còn chưa biết hối cải gì đâu. Nếu biết thân phận thật của , chắc nó sẽ quỳ xuống cầu xin quay lại đấy!”
Lâm Bắc Tranh đứng cao xuống tôi, ánh mắt đầy thương , cứ như đang tội nghiệp một sinh vật yếu đuối.
Nhưng rõ ràng trong suốt hai năm ở bên nhau, ta chưa từng tặng tôi món quà nào. Ngược lại, tôi luôn là người dốc hết sức để chiều theo mọi cầu của ta.
Có lẽ, trong mắt , tất cả chỉ là một phần của “bài kiểm tra”. Nhưng nếu phải tính toán cho rõ ràng — tôi chẳng nợ gì ta cả.
Tôi mở miệng, giọng lạnh băng:
“Chơi cảm của người khác, thấy vui lắm sao? Trong mối quan hệ này, tôi chưa từng nợ điều gì. Là tôi không đủ xứng với cậu ấm nhà giàu, cũng chẳng có tư cách phạm tôi.”
“Từ đầu đến cuối, chỉ có … là người mắc nợ tôi.”
Chương 4
Lời tôi vừa dứt, một cái tát giáng xuống mang theo cả cơn giận dữ.
“Anh mắc nợ em? Hai năm tuổi xuân đổ vào em, em tưởng mấy món quà rẻ tiền kia đủ để đổi lại thanh xuân của sao? Em cũng biết là thiếu gia nhà giàu, thời gian của đáng giá thế nào, hạng người như em hiểu nổi không?”
Lâm Bắc Tranh giận đến mức mặt đỏ bừng, còn ta – Tần Yên Yên – thì đứng bên thích thú như đang xem kịch hay.
“Em đã rồi mà, Bắc Tranh, loại người này không bao giờ biết hối cải đâu. Anh còn muốn giữ thể diện cho ta, ta lại đằng chân lân đằng đầu.”
“Phải dạy dỗ đàng hoàng, để cho ta biết sợ, biết sai thì mới chịu cúi đầu xin lỗi.”
Cô ta ghé sát mặt tôi, từng chữ đều lạnh lùng và cay nghiệt:
“Con hiếu thảo à, một lời xin lỗi của còn chưa đủ. Giờ tôi muốn kéo cả bà mẹ lừa đảo của ra đây, cùng nhau xin lỗi Bắc Tranh! Đừng để tôi phải ra tay, đến lúc đó ầm ĩ lên, một câu xin lỗi không giải quyết đâu.”
Lâm Bắc Tranh bật lạnh lùng:
“Đúng , đã không biết điều, thì tôi cũng chẳng cần giữ thể diện cho .”
“Làm sai thì phải nhận lỗi, cho dù là mẹ , là bề trên, cũng không ngoại lệ! Tôi từng thật lòng kính trọng bà ta, nào ngờ bà cũng là một kẻ đồng lõa trong chuyện tính toán tôi. Đúng là mẹ con một lòng!”
“Chắc gì không phải mẹ dạy cái chiêu này — dùng cái thai để trói buộc tôi, để tôi không dám gì , bắt tôi phải chiều theo mọi cầu của ?”
Nói đến đây, đôi mắt Lâm Bắc Tranh đã đỏ hoe, giọng đầy giận dữ:
“Thế mà còn dám mình không nợ tôi gì sao?”
Cơn phẫn uất dâng trào khiến tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi liều mạng giằng khỏi tay đám vệ sĩ, lao đến túm chặt cổ áo Tần Yên Yên.
Chửi tôi, đánh tôi — tôi chịu, là tôi lầm người.
Nhưng mẹ tôi, bà chẳng gì sai, tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phạm bà.
Tôi điên cuồng vung nắm , gần như mất kiểm soát.
Mấy gã áo đen phản ứng nhanh, lập tức xông đến, đẩy tôi ngã dúi xuống đất.
Không ngờ cú đẩy lại khiến tôi va mạnh vào tủ — chiếc hộp đựng tro cốt và di ảnh của mẹ bị hất văng xuống nền nhà.
Tấm di ảnh đập mạnh xuống đất, nứt toác thành nhiều đường.
Chiếc hộp sắt chứa tro cũng bị bung ra, tro cốt rải trắng sàn nhà.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Mọi người đều sững sờ, đặc biệt là Lâm Bắc Tranh.
Anh ta đống hỗn độn trên mặt đất, miệng lắp bắp:
“Không thể nào… Không thể nào…”
“Yên Yên đã điều tra rồi mà, mẹ chỉ giả bệnh thôi. Sao lại có tro cốt? Sao lại có di ảnh?”
Ánh mắt ta dại đi, toàn thân run lên bần bật, như thể linh hồn vừa bị bóp nghẹn.
“Sao… sao lại thành ra thế này…”
Bạn thấy sao?