Tôi sải bước đến giường bệnh của ông ta, vươn tay… rút ống thở ra khỏi mũi ông ta.
【Sống thêm vài năm thì có ý nghĩa gì? Chi bằng xuống dưới sớm chiếm chỗ còn hơn!】
Tôi vừa dứt lời, tôi đã vung tay tát văng tay tôi ra.
【Mày muốn ba hả? Mày đúng là đồ lòng lang dạ sói, ba mẹ sao lại sinh ra thứ như mày!】
Anh ta gào lên.
【Ồ, là chính miệng thừa nhận là “thứ” rồi à?】Tôi nhạt.
Từ nhỏ tới lớn, tôi ra bao nhiêu chuyện, khổ nhà, khổ tôi, giờ lại đóng vai người tốt?
Đúng lúc đó bác sĩ bước vào, mẹ tôi vội kéo tôi lại gần ông.
【Con không tin thì hỏi bác sĩ đi, ba con có cần 300.000 để mổ không? Con không tin tụi mẹ thì ít ra cũng tin bác sĩ chứ?】
Mẹ tôi chỉ vào bác sĩ .
11
Bác sĩ y như những gì mẹ tôi kể. Bệnh của ba tôi đã kéo dài lâu năm, giờ muốn chữa phải mổ, sau đó là hóa trị, xạ trị, cộng thêm đủ thứ chi phí linh tinh khác — tổng cộng gần 300.000 tệ.
Tuy nhiên bác sĩ cũng rõ, dù có chữa khỏi thì người bệnh vẫn phải chịu nhiều đau đớn, nếu không muốn quá khổ thì nên điều trị bảo tồn.
Nhưng mẹ tôi thì một mực đòi mổ.
Nói nếu không chữa cho ba tôi thì bà sẽ chết cùng ông ấy.
【Tiểu Vân, con tính bao giờ chuyển tiền cho mẹ? Mẹ còn bàn với bác sĩ sắp xếp lịch mổ cho ba.】
【Ba con cả đời vất vả, giờ về già chẳng hưởng tí phúc nào, ngay cả cháu cũng chưa thấy.】
【Nếu giờ mà ra đi, ông ấy chắc chắn sẽ không nhắm mắt nổi. Ít nhất cũng phải đợi thấy con lập gia đình, có cháu bồng cháu bế đã chứ.】
【Con chuyển tiền cho mẹ khi nào?】
Bác sĩ vừa đi khỏi, mẹ tôi lập tức bám theo tôi như cái bóng, không ngừng nhắc đến tiền.
Tôi bực mình hỏi:
【Sao lúc nào cũng đòi tiền con? Con trai mẹ ở ngay kia kìa, sao không đòi nó?】
【Con kiểu gì ? Anh con lấy đâu ra tiền? Nó còn đang quen , tiêu đủ thứ, tiền trong tay chẳng còn bao nhiêu đâu.】
【Con có bao nhiêu tiền, cho con ít, người ta khó khăn lắm mới có , đừng để lỡ chuyện.】
Miệng thì , tay bà đã thọc vào túi quần tôi lục tìm.
Tôi hất tay bà ra, quay người định đi.
Thấy tôi định rời đi, bà nhào tới ôm chặt tôi:
【Nhà mình giờ chỉ còn con mới cứu ba con thôi, con đừng đi!】
Bà gào khóc.
【Con đi vệ sinh thôi!】Tôi đáp.
【Hơn nữa, con có chạy đâu cũng không thoát, mẹ chẳng biết con đang ở đâu à?】
Nghe , bà mới chịu buông tay.
Tôi một mình ngồi trong nhà vệ sinh, bất chợt nhớ ra vài năm trước mình từng mua bảo hiểm bệnh nặng cho ba mẹ.
Căn bệnh của ba tôi chắc chi trả.
Coi như đây là việc cuối cùng tôi có thể cho ông ấy.
Tôi vội quay lại phòng bệnh định kể với họ, vừa đến cửa đã nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ và trai.
【Mẹ à, mẹ nghĩ Tiểu Vân thật sự sẽ đưa tiền sao? Lần trước ba bị đánh, nó còn không quan tâm. Con bé đó lạnh lùng lắm.】
Anh tôi bực dọc .
Mẹ tôi bật khẩy:
【Con biết gì? Mẹ sinh ra nó, mẹ không hiểu sao?】
【Đừng vẻ ngoài cứng rắn của nó, bên trong mềm lắm. Con chẳng phải lớn lên cùng nó à? Không lẽ con không biết?】
【Hơn nữa bệnh của ba con là thật, ai mà nỡ cha ruột mình chết chứ?】
Phải công nhận, mẹ tôi hiểu tôi thật.
Dù những chuyện trước kia tôi rất hận họ, đến lúc sinh tử, tôi lại chẳng thể ngơ.
【Yên tâm đi con, đợi nó chuyển tiền xong, mẹ sẽ chuyển hết cho con tiền cưới vợ.】
Tay tôi đang định đẩy cửa, khựng lại giữa không trung, nặng trĩu như mang cả ngàn cân.
12
【Bệnh ba con không chữa đâu, tụi mình biết từ lâu rồi. Nếu không, cũng đâu cần phải tìm cách lấy nhà của con bé, chẳng phải chỉ muốn lo xong chuyện cho con trước khi ông ấy chết sao?】
【Chỉ không ngờ là con nhỏ chết tiệt đó lại thay đổi, cứng rắn hơn, không dễ dụ như trước. Nhưng đừng lo, mẹ chắc chắn sẽ moi tiền của nó.】
【Cả đời này mẹ với ba chỉ có mỗi mình con trai, nếu con mà không sống tử tế thì tụi mẹ chết cũng không dám mặt tổ tiên.】
Mẹ tôi đến mức rưng rưng, cuối cùng còn bật khóc.
【Mẹ, mẹ đừng như . Sau này con nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ.】
Trong phòng bệnh, một màn kịch cảm mẫu tử đang trình diễn.
Thì ra là .
Cho dù đã đến cuối đời, trong lòng họ vẫn chỉ có con trai.
Tôi – đứa con này – vĩnh viễn không có chỗ đứng trong tim họ.
Thà chết cũng phải để lại tiền cho con trai!
Vậy thì… như các người mong muốn, đi chết đi cho rồi.
Tôi quay người, biến mất trong hành lang, rời khỏi thành phố đó thật nhanh.
【Ba mày sắp không qua khỏi, mày còn không chịu về? Còn tâm trạng mà đi du lịch nữa hả?】
【Tiểu Vân, về thăm ba đi con, ông ấy mỗi ngày đều nhắc tới con vài lần. Cứ bảo ngày xưa con thông minh, đáng biết bao.】
【Đồ con chết tiệt, mày thật sự định mở to mắt ba mày chết à?】
Tôi cầm điện thoại, lòng vui như mở hội.
【Mẹ à, những gì mẹ với con đều nghe cả rồi.】
【Dù sao bệnh của ba cũng không chữa nổi, chết sớm cho đỡ khổ.】
Mẹ tôi mỗi ngày gọi cho tôi hàng trăm cuộc, khi thì chửi, lúc lại dỗ ngọt.
Tôi xin nghỉ dài hạn, dùng sạch toàn bộ kỳ nghỉ tích lũy nhiều năm qua.
Vốn dĩ tôi định để dành nghỉ Tết, giờ thì không cần nữa.
Bạn thấy sao?