6
Nói rồi, bà lấy ra giấy bút trong ngăn kéo, “bụp” một cái đập mạnh lên bàn ăn.
【Tổng cộng 50 vạn tệ. Đây là giấy nợ, mày ký vào thì tụi tao lập tức dọn đi. Không ký, căn nhà này là của tụi tao!】
Tôi tờ giấy vay nợ trước mặt, nước mắt rơi lộp độp, tôi lại bật .
Họ chuẩn bị kỹ càng thật.
【A lô, công an phải không? Tôi muốn báo án! Có người xâm phạm bất hợp pháp chỗ ở riêng.】
Gọi điện xong, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, không thèm mẹ nữa.
【Mày còn dám báo công an? Ba mày không sai, mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa!】
Mẹ tôi nghiến răng .
Khi cảnh sát đến, bà ấy chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Bà lấy ra lọ thuốc trong túi:
【Tôi đang bệnh, ai dám vào tôi, tôi sẽ lăn ra ăn vạ đấy!】
Khi biết chúng tôi là mẹ con, mấy cảnh sát có vẻ khó xử:
【Hay là hai người ngồi lại chuyện với nhau đi, dù gì cũng là người trong nhà, đừng lớn chuyện.】
【Đúng , dù sao cũng là mẹ con ruột, chắc chỉ là hiểu lầm thôi.】Một cảnh sát khác cũng góp lời.
Tiễn cảnh sát về xong, mẹ tôi đứng tựa vào cửa, đầy vẻ đắc ý.
【Thấy chưa? Ngay cả người ngoài cũng biết người một nhà không nên ầm lên thế này. Còn mày thì sao? Lúc nào cũng chơi chiêu cứng rắn với người thân, đọc bao nhiêu sách mà chẳng học chữ “hiếu” nào.】
Tôi bà, người mẹ ruột đang đứng trước mặt mình, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều sáng tỏ.
Tôi rao bán căn nhà với giá thấp hơn thị trường 200.000 tệ. Ngay trong ngày đã có người gọi tới hỏi mua.
【Căn nhà này không có vấn đề gì chứ? Tôi thấy vị trí, bố cục đều rất ổn, sao lại rẻ hơn mấy căn trong khu này nhiều thế?】
Tôi cầm điện thoại, thở dài:
【Không có vấn đề gì hết, tôi cũng không phải nợ nần hay dính dáng kiện tụng gì. Nhà cũng không có chuyện chết chóc gì cả. Chỉ là… có chút phiền phức.】
Rồi tôi kể cho ta nghe toàn bộ câu chuyện.
【Trời má! Ba mẹ kiểu này là không thể chấp nhận nổi rồi!】Anh ta tức giận .
【Nhưng mà tôi cũng không phải người tốt đẹp gì, căn nhà này tôi lấy!】
Mười ngày sau, chúng tôi hoàn tất mọi thủ tục.
Tôi nhận tiền, ấy lấy nhà.
Tiếp theo, tôi chỉ cần ngồi xem kịch hay.
7
Người mua nhà ra tay rất nhanh, chưa tới một ngày đã đuổi sạch họ ra ngoài.
Chỉ trong ngày hôm đó, điện thoại tôi bị gọi đến phát nổ — toàn bộ đều là từ ba mẹ tôi.
【Đồ chết tiệt! Mày kiếm đâu ra đám đầu vàng đó ? Vì muốn đuổi bọn tao mà đến chiêu này cũng nghĩ ra !】
Chỉ qua điện thoại thôi mà tôi cũng cảm nhận cơn giận của ba, ông thở phì phò, chắc tức đến nghẹt thở.
【Tiểu Vân, con thật sự đã bán căn nhà đó rồi à? Một căn nhà tốt như mà bán là bán, không hề hỏi ý kiến tụi tao!】
【Con còn coi tụi tao là ba mẹ không ?】Mẹ tôi giận dữ hét lên.
【Ha! Ba mẹ còn có thể vì con trai mà cướp nhà của con , đuổi con ra đường. Giờ còn mở miệng ba mẹ à?】
Tôi châm chọc.
【Tao không đồng ý bán nhà. Ba mày, mày cũng không đồng ý. Mày không có quyền tự ý bán!】
Không cãi lại , bà bắt đầu giở bài ăn vạ.
【Đây là nhà con, con mua, con có toàn quyền quyết định. Con cần gì phải hỏi ý kiến mấy người?】
【Nói cho rõ nhé, con bán rồi đấy. Ai muốn đi đâu thì đi, đừng phiền con nữa.】
Tôi dứt khoát cúp máy, rồi đưa ly trà sữa cho mua nhà.
【Ba mẹ tôi phiền rồi, thật xin lỗi.】
Nghe giọng họ hồi nãy chắc chắn là họ đã quấy rầy không ít.
Nếu là người mua khác thì e là chẳng giải quyết nhanh như .
Anh mua nhà hút một hơi cạn nửa ly trà sữa, má phồng lên, :
【Không phiền gì đâu. Tôi mở tiệm tóc, dưới tay có cả đám đầu vàng, cả mấy đứa em hổ báo.】
【Toàn là mấy đứa trẻ, xử lý mấy ông bà già không biết điều thì quá chuẩn rồi.】
Giải quyết xong chuyện nhà cửa, tôi tạm một chỗ mới và lại bắt đầu đi công tác khắp nơi.
Bạn thấy sao?