Cô tôi bị chọc đúng chỗ đau, giận dữ chỉ vào mũi bố tôi, mắng lớn:
"Tiểu Đồng bận học hành căng thẳng, sao so với con bé rỗi hơi thích lo chuyện bao đồng nhà ?"
"Con nhà y hệt , chỉ biết bộ tịch trước mặt mẹ, lừa mẹ thiên vị chị em nhà ."
"Nếu mẹ dám chuyển hết tài sản cho Chiêu Chiêu, tôi là người đầu tiên không đồng ý!"
Bố tôi lật mắt, khinh thường đáp lại:
"Ai thèm quan tâm có đồng ý hay không. Tiền của mẹ, mẹ thích cho ai thì cho. Cô giỏi lấy lòng bố lắm mà, chiếm căn phòng tốt nhất trong nhà, còn để bố dùng lương hưu nuôi cả nhà . Chẳng lẽ thiếu mấy đồng lẻ đó sao? Hay là bảo bố dồn nốt chút tiền còn lại của ông vào túi luôn đi?"
"Còn căn biệt thự này, là của mẹ để lại, một nửa cũng là của tôi và Chiêu Chiêu."
Thấy hai người sắp lao vào đánh nhau ngay trong bệnh viện, ông nội – nãy giờ nghiến răng nhẫn nhịn – cuối cùng cũng nổi giận, hét lên:
"Đủ rồi!"
"Giữa nơi đông người thế này, các người không thấy mất mặt sao?"
Sau đó, ông quay sang bà nội, tức giận quát:
"Bà nhất định phải nhà cửa rối tung lên thế này sao? Bây giờ bà hài lòng chưa?"
Bà nội liếc mắt ông một cái, đầy vẻ khinh miệt:
"Thế này đã gọi là rối tung lên à? Tôi còn chưa đến nhà thư ký nhỏ của ông mà ' loạn' đâu. Không biết chồng con ta có biết mối quan hệ của hai người không nhỉ?"
11
Những lời ám chỉ và đe dọa của bà nội khiến ông nội biến sắc.
Cuối cùng, ông không thể gì khác, nghiến răng nghiến lợi ký vào tờ thỏa thuận ly hôn:
"Ly thì ly, tôi cũng chẳng cần phải chiều bà nữa."
"Cùng lắm là chia cho bà mấy chục vạn. Tôi không tin chỉ với mấy chục vạn, mà không có lương hưu, không có nhà ở, bà có thể lo nổi chuyện già yếu bệnh tật về sau."
Bố tôi và tôi định lên tiếng khuyên can, ông nội phẩy tay, lớn tiếng:
"Nhiều nhất là nửa năm, bà ta sẽ khóc lóc, loạn đòi quay về thôi."
"Đến lúc đó, mặt mũi bà ta mới thật sự chẳng ra gì."
Bà nội nhạt, ánh mắt đầy sự khinh bỉ:
"Có khó coi cũng không bằng ông đâu. Năm đó, thư mời của giám đốc nhà máy gửi cho tôi, chính ông đã đốt nó đúng không?"
"Thật đáng tiếc, năm 90, kỹ thuật viên và giáo viên dạy may ở một nhà máy lớn có thể nhận lương tháng cả ngàn tệ. Vậy mà ông giấu nhẹm đi. Tôi phải nghe từ miệng thư ký nhỏ của ông hôm qua, mới biết chuyện này."
"Ông rõ ràng coi thường tôi vì tôi không có học thức, lại không chịu nổi việc tôi đi xa hơn, đứng cao hơn ông. Ông sợ tôi giẫm lên vai ông, đè nát lòng tự tôn của ông, nên ông chặn đứng tương lai của tôi, nhốt tôi lại trong bốn bức tường của công việc nhà, hủy hoại cả cuộc đời tôi."
"Một kẻ ích kỷ, hẹp hòi như ông, tôi sẽ chờ xem cái kết của ông ra sao."
Bố tôi và tôi sững sờ ông nội – khuôn mặt đã trắng bệch như không còn giọt máu.
"Bố, bố sao có thể chuyện như ? Lãnh đạo của mẹ giờ còn lọt vào danh sách tỷ phú Forbes. Nếu mẹ đi theo ông ấy, nắm cổ phần từ đầu, có khi cả nhà ta bây giờ đã thành tỷ phú rồi."
"Bố giấu giếm không cho mẹ biết, bóp c.h.ế.t cả tương lai và ước mơ của mẹ. Điều này thật quá bất công với mẹ!"
Ông nội hơi biến sắc, vẫn cố gắng ngẩng đầu, ra vẻ uy quyền:
"Bà ta đi Thâm Quyến kỹ thuật viên, bệnh tật của mẹ tôi thì ai lo? Hai đứa nhóc các con còn nhỏ, ai trông nom? Tôi không phải việc nữa sao?"
"Một người phụ nữ, quan trọng nhất là gia đình. Gia đình không còn, thì công việc tốt đến mấy cũng có ý nghĩa gì!"
Không gian im lặng như tờ, tôi bật , châm chọc:
"Thế nên, ông tự mình quyết định, giấu bà hy sinh tất cả để thỏa mãn lợi ích của riêng ông. Ông giẫm đạp lên sự hy sinh của bà, sống sung sướng cả đời. Giờ ông còn mặt mũi để coi thường bà, bắt nạt bà sao?"
"Rõ ràng chính ông kéo bà xuống khỏi thần đàn, rồi lại chê bà không còn hào quang thánh thiện. Đúng là vừa ăn cắp vừa làng, không biết xấu hổ là gì."
"Giờ thì tốt rồi, bà nhường chỗ lại rồi, thư ký nhỏ của ông cuối cùng cũng có thể công khai ngồi nghe ông than thở."
"Chắc bên ngoài còn có con trai, con của bà ta đến phụng dưỡng ông nữa nhỉ."
Mặt bố tôi và tôi biến sắc:
"Đồ đàn bà rẻ mạt, bà ta dám nhòm ngó gia sản nhà chúng ta, tôi sẽ khiến bà ta thân bại danh liệt khắp Hải Thị!"
"Đến đơn vị của bà ta loạn, tốt nhất để bọn họ không thể sống nổi ở đây!"
Ông nội tức giận đến mức không nên lời, ôm lấy ngực, thở hổn hển.
Bố tôi lười biếng đỡ lấy ông nội, còn tôi ung dung gọi bác sĩ.
Bạn thấy sao?