Ông nội cúi đầu, né tránh ánh mắt của bà nội, vẻ mặt đầy tội lỗi.
Bố tôi và tôi như bị tiếng sét giữa trời quang đánh trúng, c.h.ế.t sững tại chỗ.
"Bố, bố bố không muốn hủy thanh danh của mình, đến cả công việc của chúng con cũng mặc kệ, thế mà lại giúp con trai của người cũ sắp xếp công việc. Lẽ nào, cậu ta mới là con trai ruột của bố?"
Cô tôi hiếm khi lên tiếng bất bình, lần này cũng không nhịn mà phản ứng:
"Bố sao có thể mẹ như thế trước mặt người ngoài? Mẹ mới là vợ hợp pháp của bố!"
"Hơn nữa, sau lưng mẹ mà lại mập mờ không rõ ràng với thư ký, thật sự quá vô đạo đức!"
Sắc mặt ông nội thoáng biến đổi. Nhưng uy quyền của người đứng đầu trong nhà không cho phép ông chịu thua, liền đập bàn, nổi cơn thịnh nộ:
"Phương Bình, bà đừng năng lung tung trước mặt bọn trẻ!"
"Dù có hủy hoại danh tiếng của tôi, tôi cũng không cho phép bà loạn mà đòi ly hôn!"
09
Bà nội dường như đã đoán trước phản ứng này, nở một nụ lạnh lùng:
"Tôi bậy sao?"
"Năm đó, ta vì ông mà một cái thai, mẹ ông giấu rất kỹ, cả nửa cơ quan đều biết. Điều này cũng là tôi bịa đặt sao?"
"Khi đó, tôi giả vờ như không hay biết, trong lòng tôi bao lần muốn lập tức cắt đứt với ông, rồi tát cho hai người vài cái thật đau."
"Nhưng khi ấy, các con còn quá nhỏ. Một đứa nắm chặt lấy vạt áo tôi, rằng 'Mẹ là người mẹ tuyệt nhất, con sẽ trở thành một người đàn ông đích thực, mãi mãi bảo vệ mẹ.' Một đứa rúc vào lòng tôi lau nước mắt, rằng 'Làm việc nhà mệt quá, mẹ mệt đến phát khóc. Lớn lên, con sẽ người giúp việc cho mẹ, không để mẹ khổ nữa.'"
"Tôi không nỡ để các con rơi vào tay mẹ kế mà chịu khổ, nên tôi đã nhẫn nhịn."
Mặt bố tôi và tôi tái mét, không dám hé răng thêm lời nào.
Bà nội họ, ánh mắt chỉ còn sự chế giễu:
"Vì các con, tôi cắn răng chịu đựng, từ bỏ công việc chỉ để giữ cái gia đình này."
"Ông càng coi thường tôi hơn, cho rằng tôi chỉ là một mụ đàn bà xấu xí, suốt ngày phải chìa tay xin tiền để sống. Vì , mẹ ông mới dám lên mặt, thể hiện thái độ với tôi, xấu tôi trước mặt các con, để các con không thân thiết với tôi."
"Các con thì chê tôi không đẹp như mẹ của học, không giỏi giang như hàng xóm, thậm chí còn cho rằng tôi không xứng với một người cha lãnh đạo của các con."
Bố tôi và tôi định tranh cãi, cuối cùng cũng không thể tìm ra lý lẽ nào để phản bác những điều bà .
Ông nội cúi gằm mặt, không dám thẳng vào bất kỳ ai. Bà nội chán ghét đến mức phải quay đi, rời ánh mắt khỏi ông.
"Ông đều thấy cả, không thèm bận tâm, thậm chí còn cảm thấy đắc ý. Ông luôn mang cái thái độ rằng tôi không xứng với ông, mà sai bảo, quát tháo tôi. Chỉ cần tôi gì không vừa ý ông, ông sẽ một câu thế này – 'Cái nhà này không phải nhờ tôi chống đỡ thì bà và đám con của bà ra đường ăn xin cũng không biết phải đi đâu.'"
"Có phải thế không, 'lão lãnh đạo'?"
Ông nội hoảng hốt châm một điếu thuốc, bị sặc khói, ho khù khụ không ngừng. Rõ ràng, những gì bà nội đều là sự thật.
Bố tôi khó chịu, giật điếu thuốc từ tay ông, rồi bực bội ném vào gạt tàn:
"Đừng hút nữa, bệnh viện cấm hút thuốc."
Cơ thể ông nội cứng đờ, khi đối diện với ánh mắt đầy chế giễu của bà nội, khí thế của ông lập tức tắt ngấm. Ông cúi đầu, không một lời.
Sau một lúc im lặng, tôi yếu ớt lên tiếng khuyên nhủ bà nội:
"Mẹ đã nhịn cả đời rồi, giờ chẳng phải mọi chuyện cũng đã qua rồi sao, còn ly hôn để gì?"
"Nếu đưa hết tài sản ra ngoài, chẳng phải sẽ lợi cho bà ta sao?"
10
Bà nội bật , lắc đầu:
"Tôi không ngu đến mức phải rời đi mà không có gì trong tay đâu."
"Tài sản chung của vợ chồng, tôi cũng có một nửa."
"Căn biệt thự các người đang ở, tôi không cần nữa, cứ coi như tôi để lại cho các người. Nhưng tiền tiết kiệm, tôi sẽ lấy một nửa."
"Bố các người có lương hưu, ăn uống chẳng lo thiếu thốn. Còn tôi thì không có gì cả. Tôi lấy một nửa tiền tiết kiệm, thế là quá đáng sao?"
Cả đám người lại im lặng.
Theo luật pháp, việc bà nội lấy một nửa tài sản hoàn toàn hợp lý, bao gồm cả căn biệt thự. Nhưng bà quá hiểu tính cách của hai đứa con mình, nếu bà đòi quá nhiều, chắc chắn họ sẽ không để bà đi.
Một nửa số tiền tiết kiệm so với căn biệt thự kia thực sự chẳng đáng là bao. Nhưng ngay cả như , tôi vẫn không hài lòng.
"Có phải mẹ bị ai xúi giục không, định chuyển hết tài sản cho cháu cưng của mẹ đúng không?"
"Nếu thế thì con không đồng ý đâu."
Bố tôi lập tức sáng mắt, trong ánh mắt lấp lánh niềm vui, đáp lại:
"Mẹ mà chuyển hết tài sản cho Chiêu Chiêu thì cũng là quyền của mẹ. Chiêu Chiêu thân thiết với mẹ, thương, chăm sóc mẹ, còn hơn cái thằng Tiểu Đồng nhà . Mẹ nằm viện nửa tháng trời mà nó chẳng thèm đến một lần."
Bạn thấy sao?