"Mẹ ông không hài lòng với tôi, ông càng xem thường tôi hơn. Ông ngang nhiên đưa thư ký nhỏ bên cạnh về nhà."
"Cô ấy dịu dàng, có học thức, chăm sóc mẹ ông rất chu đáo. Trong mắt ông, ấy mới là hình mẫu người vợ hiền, mẹ đảm, là tri kỷ mà ông luôn tìm kiếm. Vì , ông không chút do dự mà vứt bỏ cuộc hôn nhân năm năm của chúng ta."
"Khi xưởng may đóng cửa, tôi mất việc. Hai đứa con thì bị giữ lại bên ông. Ông cướp đi tất cả những gì tôi đã dựng trong năm năm, tôi như mất nửa sinh mệnh, sống không bằng chết."
"Nhưng tay nghề của tôi quá tốt, giám đốc nhà máy đi xuống phía Nam lập xưởng mới, và tôi mời hướng dẫn kỹ thuật. Tôi việc chăm chỉ ngày đêm, hiệu quả của nhà máy tăng vọt, tôi cũng từ đó mà thăng tiến."
"Sau này, xưởng nhỏ trở thành xưởng lớn, xưởng lớn thành công ty, công ty thành tập đoàn. Tôi trở thành một thành viên trong hội đồng cổ đông, sớm đã sống trong một căn nhà lớn sát biển với cửa sổ sát đất ở thành phố ven biển."
"Còn ông, vì thư ký thay đổi tính cách sau khi kết hôn, không hòa hợp với mẹ ông, khiến gia đình ông ngày càng lục đục. Hai đứa con ông cũng vì mà chịu khổ."
"Nhà ông không yên, công việc của ông cũng trở nên khó khăn, liên tục mắc lỗi, cuối cùng bị điều xuống. Oai phong ngày trước không còn, thư ký nhỏ của ông cũng đi tìm lãnh đạo lớn hơn."
"Sự nghiệp và hôn nhân của ông đều sụp đổ. Khi ông chìm trong thất bại, mới nhớ đến Phương Bình ngày xưa."
"Ông gửi hai đứa con xuống miền Nam thuyết khách, muốn chúng cầu xin tôi quay lại, cho chúng một mái nhà đầy đủ."
"Nhưng lúc đó, tôi đã ngồi trong căn nhà với cửa sổ sát đất, tóc uốn sóng, uống cà phê, nghĩ xem có nên cùng bộ phận thị trường tiến ra Châu Âu vào nửa cuối năm hay không."
"Còn ông, tôi sớm đã quên, không thèm để mắt đến, và cũng không cần nữa."
"Hai đứa con bị mẹ ông nuông chiều đến mức ích kỷ và vô dụng. Chúng muốn lợi dụng mối dây m.á.u mủ để bám vào tôi mà hút máu, ép tôi đón chúng xuống miền Nam, đưa vào công ty của tôi, để hưởng thụ thành quả của nửa đời tôi dựng. Nhưng tôi chẳng buồn quay đầu, mà ra nước ngoài, cắt đứt hoàn toàn nguồn sống của chúng."
"Tôi mua một căn nhà nhỏ ở thành phố ven biển nước ngoài, học tiếng Anh, học thiết kế, học cắm hoa, bánh và khiêu vũ. Cuộc sống của tôi phong phú và vô cùng thoải mái."
"Nhưng khi mở mắt ra, tôi vẫn nằm trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, bên tai chỉ toàn là những lời trách móc ồn ào của các người."
"Cuộc đời tôi, thật sự quá hèn nhát, ngay cả tư thế ngẩng đầu tự do cũng không dám. Cả những điều tôi khao khát nhất cũng chỉ dám giấu trong mơ, để rồi khi tỉnh giấc, chỉ còn lại nước mắt ướt cả gối."
"Vì , tôi muốn thử, để thực hiện một khả năng khác trong cuộc đời này."
Trái tim tôi đau đến muốn vỡ vụn, nước mắt tuôn như mưa.
Nhưng ba kẻ đã bóc lột cả cuộc đời bà, không hề có chút hối hận nào, mà chỉ đầy vẻ khinh bỉ.
Bố tôi và tôi vừa tức vừa giận, đặc biệt là đoạn họ phải cúi mình cầu xin sự giàu sang lại bị bà phũ phàng vứt bỏ trong giấc mơ kia, điều đó đập tan lòng tự tôn của họ.
Họ điên cuồng hét lên với bà:
"Mẹ lớn tuổi thế này rồi, còn mơ tưởng hão huyền gì nữa?"
"Sống yên ổn không tốt hơn sao?"
"Còn muốn ra nước ngoài bánh, khiêu vũ, chắc mẹ xem phim truyền hình nhiều quá rồi!"
Nhưng bà không d.a.o , chỉ nở một nụ nhạt, ánh mắt đầy ý mỉa mai ông nội – gương mặt đã tái xanh vì tức giận:
"Cứ xem như đó là ảo tưởng cuối đời của tôi đi. Nhưng ông biết mà, tôi . Đúng không?"
08
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ông nội. Ông lập tức quay mặt đi, vẻ lúng túng, rồi yếu ớt đáp lại một câu:
"Ai mà biết bà nghĩ gì, chỉ cái miệng hay, muốn gì thì ."
Bà nội cố gắng nhếch khóe môi thành một nụ cay đắng:
"Hôm qua, thư ký nhỏ của ông – Ngô Phương Phương – đến thăm tôi. Cô ta đến để cái kết của tôi."
Mặt bố tôi và tôi lập tức biến sắc, còn ông nội thì run tay đổ chén trà trên bàn.
Bà nội bình thản liếc họ, rồi tiếp tục :
"Năm đó, lá thư tố cáo khiến ta bị sa thải là do mẹ ông gửi đi. Nhưng ta lại căm hận tôi cả một đời."
"Mãi đến khi biết tôi bảo mẫu cả đời, cuối cùng phải tự sát, lại còn bị ông đem ra trước mặt ta rằng tôi chỉ biết rắc rối cho ông. Khi ấy, ta mới thấy rằng cuộc đời tôi thật sự quá đáng thương."
"Cô ta đến đây để dằn mặt tôi. Dù sao, ta lấy chồng không tốt lắm, công việc vẫn ổn, con cái lại hiếu thuận. Thậm chí, ta còn trở thành 'bạch nguyệt quang' trong lòng ông, người mà ông nhung nhớ không quên, đến mức ngay cả công việc của con trai ta cũng do ông sắp xếp."
"Cô ta ta thắng rồi, rằng ngoài cái danh phận phu nhân, tôi chẳng thắng ta điều gì."
Bạn thấy sao?