Bà Nội Vùng Lên [...] – Chương 13

Ông nội tức đến mức mặt đỏ bừng, chộp lấy cây chổi và định vụt thẳng vào đầu bố tôi.  

Trong sân, hai người họ đánh nhau ầm ĩ, gà bay chó chạy.  

 

Còn bà nội thì thản nhiên, như thể chẳng hề thấy gì. Bà chỉ chăm món bánh bao nhân đậu phụ cay – món mà tôi và Tráng Tráng thích ăn nhất.  

 

Nhân bánh sôi xèo xèo, vỏ mỏng mà nhân thơm ngậy. Tôi một hơi ăn liền ba cái, còn Tráng Tráng, với cái dạ dày của một cậu nhóc đang tuổi lớn, ăn liền năm cái mà vẫn thòm thèm.  

 

Ông nội đứng bên ngoài nuốt nước miếng, vừa vừa mắng:  

"Dầu mỡ đầy ra, cay mặn thế này, chẳng lành mạnh chút nào. Cả đời nấu ăn chẳng nên hồn, vẫn cứ thích những thứ tham ăn cũ rích. Đợi đến lúc thận không chịu nổi nữa thì các người sẽ khổ thôi."  

 

Bà nội nghe xong, thản nhiên "rầm" một tiếng đóng cửa lại.  

 

"Mai bà gà xào ớt, siêu cay luôn."  

 

Ông nội ở ngoài tức đến mức râu tóc dựng ngược, trừng mắt hậm hực.  

 

Còn tôi và Tráng Tráng thì vỗ tay hoan hô, reo lên đầy phấn khích.  

 

20

 

Ông nội và bố tôi thất bại trở về, lần này đến lượt tôi thuyết khách.  

 

"Mẹ à, như rồi, bố cũng biết sai rồi mà."  

"Ông ấy đích thân đến đón mẹ, mẹ cũng nên nhân cơ hội mà xuống thang đi."  

"Ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này, sao bằng trong thành phố ?"  

"Con tự mình đến đón mẹ, mẹ đừng giận nữa."  

 

Bà nội đạp chân lên bàn đạp máy may, đầu không ngẩng lên, lạnh nhạt đáp:  

"Mẹ thấy không đâu tốt hơn chỗ này. Là con sống không thoải mái, nên muốn gọi mẹ – một bà già nô lệ – về phục vụ con đúng không?"  

"Con chó đến , sao mới nửa năm mẹ rời đi mà con lại để nó c.h.ế.t bệnh?"  

"Trước đây chỉ cần nó hắt hơi một cái, con cũng trách mẹ để nó bị lạnh mà."  

 

Sắc mặt tôi lập tức khó coi:  

"Còn không phải tại mẹ đột ngột bỏ dở mọi thứ, con ch.ó không thích nghi nổi mới đổ bệnh sao?"  

"Mẹ là mẹ ruột của con. Mẹ thấy việc mẹ không thèm quan tâm gì đến con như có phù hợp không?"  

"Chẳng lẽ mẹ nghĩ khi mẹ già rồi, trai con sẽ hầu hạ mẹ chắc? Cuối cùng người chăm sóc mẹ chẳng phải vẫn là con – đứa con này sao?"  

"Giúp con chăm Tiểu Đồng vài năm thôi mà. Bao nhiêu người khác không điều kiện trông cháu giúp con , sao đến mẹ lại không chứ?"  

 

Bà nội liếc một cái, ánh mắt đầy khinh miệt:  

"Lúc mẹ nằm liệt giường không cử nổi, con ôm điện thoại chơi game còn không chịu thay túi nước tiểu cho mẹ. Mẹ còn trông chờ con chăm sóc mẹ sao?"  

"Thế thà mẹ c.h.ế.t tại chỗ luôn còn hơn."  

 

Cô tôi bị chặn họng, không nên lời.  

 

Bà nội lại hỏi:  

"Con đến đây, bố con có biết không? Ông ấy luôn thiên vị con, nếu biết con sau lưng chơi xấu ông ấy, chắc sẽ tức đến nhảy dựng lên mất."  

 

Cô tôi lẩm bẩm:  

"Thiên vị con thì gì, phần lớn tài sản chẳng phải vẫn rơi vào tay trai con sao? Giờ lại còn thêm một ả mặt dày như Phương Phương. Sau này, gia sản sẽ rơi vào tay ai cũng chưa biết nữa."  

"Con bây giờ đã đủ khổ lắm rồi. Mẹ không thể thương con một chút, quay về trông cháu vài ngày sao?"  

 

Bà nội lạnh, :  

"Không phải nó thích gọi mẹ là 'bà ngoại sói' sao? Phương Phương còn mua sô-- cho nó, nó chẳng bảo Phương Phương là 'bà tiên' đấy à? Vậy thì để 'bà tiên Phương Phương' chăm nó đi."  

 

Cô tôi nghe liền lật mặt ngay tại chỗ:  

"Mẹ cũng chấp nhặt lời của trẻ con sao? Thật là quá đáng."  

 

Bà nội đạp mạnh máy may, tiếng kim đ.â.m vào vải phát ra liên tiếp:  

"Mẹ chỉ trách trước đây mẹ tính toán quá ít, mới nuôi ra một đứa ích kỷ như con. Ít chơi game lại đi, tập trung hơn vào chuyện vợ chồng đi."  

"Không còn chuyện gì nữa thì đi sớm đi. Tối rồi ở quê lắm sói hổ, đừng để tiểu thư nhà con sợ hãi."  

 

Cô tôi tức giận, vung tay áo bỏ đi:  

"Gia Huy đối xử với con rất tốt, ít nhất ấy không coi thường con vì có một người mẹ như mẹ."  

 

Bà nội theo bóng lưng , thở dài:  

"Cứu không nổi kẻ muốn tự treo cổ, kệ nó thôi."  

 

21

 

Thời gian trong khu vườn nhỏ của bà nội như trôi qua nhanh hơn với từng vòng quay của chiếc bàn đạp máy may.  

 

Bà đã từ một blogger vài trăm nghìn người theo dõi, trở thành một triệu phú trên mạng xã hội.  

 

Những đơn đặt hàng đã kín lịch đến cuối năm. Bà sống một cuộc đời phong phú và trọn vẹn, tự do và độc lập, trở thành phiên bản mà bà luôn mong muốn.  

 

Tôi cũng đã tìm công việc ở thành phố này. Vào cuối tuần, tôi lái xe chở bà nội và Tráng Tráng đi đây đi đó, từ từ giúp bà bù đắp lại những cảnh đẹp mà bà đã bỏ lỡ suốt mấy chục năm qua.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...