Bà Nội Vùng Lên [...] – Chương 12

Ngay cả dáng người gầy nhỏ bé của bà, trong mắt tôi cũng dần trở nên cao lớn hơn.  

 

Tôi dẫn bà đi uốn tóc, đặt may riêng một chiếc sườn xám, và tô son lên đôi môi bà. Chỉ đến khi đó, tôi mới nhận ra, bà có thể rạng rỡ đến nhường nào.  

 

"Chiêu Chiêu, bà vẫn đang mơ sao? Mọi thứ sao lại không chân thực đến ?"  

 

Tôi dựa vào vai bà, ôm lấy sự ấm áp từ bà, khẽ đáp:  

"Nếu đây là mơ, thì cứ mơ mãi đi. Nếu đây là hiện thực, thì mãi mãi đừng quay đầu lại."  

 

Bà mỉm , nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của tôi, và đáp lời. Nhưng khi đó, bố tôi và ông nội với gương mặt cau có đã tìm đến đây.  

 

So với trước kia, ông nội tiều tụy đi nhiều. Khuôn mặt từng hồng hào nay đã có phần mệt mỏi, ông vẫn giữ cái dáng vẻ của "người chủ gia đình," ngồi trên chiếc ghế tựa dưới mái hiên, xuống bà nội và những thành quả mà bà đã xây dựng trong suốt nửa năm qua với ánh mắt khinh khỉnh.  

 

18

 

"Bà thiếu tiền đến mức sao? Lên mạng xin xỏ, bêu xấu cả nhà thế này?"  

"Bà có biết đồng nghiệp trong đơn vị đều xấu sau lưng tôi thế nào không? Họ bảo rằng..."  

 

"Họ gì thì liên quan gì đến tôi?"  

 

Bà nội lạnh lùng cắt ngang lời ông nội.  

 

"Chúng ta đã ly hôn rồi, điều đó chắc họ biết chứ? Hay là tôi cần đăng một tuyên bố ly hôn trên mạng để công khai rõ ràng hơn?"  

"Cũng tiện cho ông chính thức thông báo về cuộc hôn nhân tiếp theo của mình."  

"Bây giờ tôi đã coi như một nửa người của công chúng, nên cũng cần ý đến hình ảnh. Nếu lại dính líu với những người hành vi không đứng đắn, tôi sợ rằng các fan nhỏ của tôi sẽ quay lưng lại đấy."  

 

Sự cứng rắn của bà nội, cùng việc bà sử dụng những thuật ngữ trên mạng, suýt chút nữa khiến tôi và Tráng Tráng đứng dậy vỗ tay hoan hô.  

 

Ông nội tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, trừng mắt, quát lớn:  

"Một kẻ ăn xin trên mạng cũng dám nhận mình là người của công chúng? Bà cẩn thận kẻo bị người ta báo cáo là lừa đảo. Bà ảnh hưởng đến gia đình này, điều đó chính là lỗi của bà!"  

 

Bà nội liếc tôi thấy tôi đang nghiến răng kìm nén, liền lắc đầu ra hiệu rằng bà tự xử lý .  

 

Tôi siết chặt cây chổi trong tay, sẵn sàng tống cổ hai bố con họ ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.  

 

Tráng Tráng thấy tôi nghiêm túc như , liền hiểu ý, chạy vào bếp lôi ra một con dao.  

 

Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng ném chổi xuống để cướp lại con d.a.o từ tay thằng bé.  

 

Bà nội không hề biết đến hành của chúng tôi, chỉ khinh bỉ liếc ông nội một cái, rồi :  

"Hay để cư dân mạng quyết định xem sao. Là tôi dùng đôi tay tự nuôi sống mình khiến ông mất mặt, hay là ông đã không biết xấu hổ ở cái tuổi này, còn lén lút đưa thư ký nhỏ về nhà để hú hí, mới là thứ đáng xấu hổ?"  

 

Tôi và bố tôi đều sững người, trông như hai con chồn đứng giữa ruộng dưa, mặt mũi ngơ ngác.  

 

Ông nội giống như bị bóp nghẹt cổ họng, lắp bắp :  

"Hú hí cái gì chứ, bà đừng năng khó nghe như . Phương Phương chỉ đến giúp tôi dọn dẹp nhà cửa mà thôi."  

 

Bố tôi như bị một quả pháo giáng thẳng vào người, lập tức nhảy dựng lên:  

"Bố, bố vẫn còn qua lại với bà ta sao?"  

19

 

"Lần trước bà ta lấy trộm túi của Huệ Huệ, khiến con bị vu oan, cãi nhau to với Huệ Huệ suýt nữa phải vào đồn cảnh sát. Bây giờ bố còn dám qua lại với bà ta sao?"  

"Con đã bao nhiêu lần rồi, bà ta không có ý tốt đâu!"  

 

Ông nội trừng mắt bố tôi, đáp lại lạnh nhạt:  

"Người giúp việc nấu ăn không ra gì, bảo dì Phương của mày đến giúp gói mấy cái hoành thánh thôi, có gì mà phải lớn chuyện?"  

"Chỉ là một cái túi thôi, là tao hứa tặng cho bà ấy, cũng chẳng đáng bao nhiêu."  

 

Bố tôi tức đến phát điên:  

"Thay gần mười người giúp việc rồi, bố không ăn một bát hoành thánh thì sống không nổi à?"  

"Bố cố qua lại với con mụ trơ trẽn đó, chỉ để tan nát cái nhà này thì bố mới vui đúng không?"  

 

Sau khi những chuyện xấu của ông nội bị lộ tẩy, ông đã không còn chút uy quyền nào trước mặt gia đình.  

 

Đặc biệt là chuyện ông chẳng biết việc nhà, ngay cả tìm đồ cũng phải nhờ bố tôi, và cứ thế sai khiến bố như người hầu. Bố tôi vốn đã không thể chịu đựng nổi, giờ đây mượn cơ hội này mà trút hết nỗi ấm ức:  

 

"Còn đôi giày da của bố nữa, quý giá đến mức nào mà cần người lau ba lần một ngày? Có người giúp việc nào cả ngày chỉ đi lau giày cho bố không?"  

"Làm gì có giúp việc nào giống mẹ con, vì bố không ăn đồ ăn để qua đêm mà phải dậy lúc ba giờ sáng để hầm gà nấu hoành thánh cho bố. Ngay cả mỡ heo cũng phải là mỡ từ heo nuôi tự nhiên, giờ đầy chợ gì có loại thịt đó nữa? Bố lúc nào cũng chê gà hầm chưa đủ lửa, hoặc mỡ heo bị hôi, đến cả nếp gấp của hoành thánh không đúng ý bố cũng không ."  

"Khó chiều như thế, bố đừng là một lãnh đạo nhỏ ở đơn vị bình thường, ngay cả Tổng thống Mỹ cũng không có ai hầu hạ nổi bố đâu."  

"Bố đã nghỉ hưu rồi thì đừng bày đặt ra oai nữa. Nhà không phải nơi để bố phô trương quyền thế. Xin lỗi mẹ con, đón bà về đi cho yên chuyện."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...