Trong màn hình, bà từ tốn ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh ánh sáng:
"Làm túi rất đơn giản, sai thì cùng lắm tháo ra khâu lại. Nhưng người mới khó, đi sai một bước, tháo ra khâu lại thì cũng đau đớn tận xương tận thịt."
"Nhưng dù thế nào đi nữa, đừng sợ. Chỉ cần có thể bắt đầu lại, thì không có gì là không thể vượt qua."
Bà đang về chiếc túi trên tay, chẳng phải cũng đang về cuộc hôn nhân và cuộc đời của bà sao?
Nhìn bộ sườn xám là phẳng phiu của bà, tóc mai không hề rối, ngay cả đôi tay thô ráp ngày nào cũng đã trở nên mềm mại hơn, tôi biết, bà đang thực sự sống rất tốt.
Ở tuổi 65, bà bắt đầu một cuộc sống mới, bước vào một lĩnh vực mới.
Không chỉ sống theo cách lý tưởng của mình, bà còn không bị thời đại bỏ lại phía sau. Bà không ngần ngại nhờ đứa trẻ hàng xóm dạy cách quay video, chỉnh sửa video, thậm chí còn học cả ngôn ngữ mạng.
Bà đến nheo cả khóe mắt:
"Đừng tưởng cháu là nghiên cứu sinh, quay video và chỉnh sửa video, cháu không giỏi bằng Tráng Tráng đâu. Đừng xem thường, thằng bé chỉ mới 10 tuổi thôi, cháu video của bà đi, đều do nó dạy bà quay và chỉnh sửa đấy, tốt lắm, phải không?"
Tráng Tráng vừa nhai quả đào tươi mà bà vừa hái trên cây, vừa hì hì, để lộ cái răng cửa sún.
"Chiêu Chiêu, bây giờ bà nội cháu cũng có giá trị xã hội rồi, không còn là người vô dụng nữa."
"Bọn trẻ con thích túi của bà lắm. Có người nhắn tin riêng đặt hàng số lượng lớn luôn đấy."
"Nhưng chỉ là bán hàng trên mạng thôi, bà thực sự không biết phải thế nào."
Nhìn niềm vui và sự thỏa mãn trong ánh mắt bà, tôi đến rơi nước mắt, nghẹn ngào :
"Cháu sẽ quản lý cho bà. Những việc còn lại cứ để cháu lo. Bà chỉ cần túi và sống cuộc đời của bà thôi."
Không lâu sau đó, ông nội – hay đúng hơn là "người gọi là ông nội" – ra lệnh cho bố tôi gọi điện chất vấn tôi:
"Cho bố số điện thoại của bà nội mày. Sao bà ấy không trả lời tin nhắn của tao?"
"Đã lớn tuổi thế rồi còn lên mạng than thở, bà ấy có nghĩ đến cảm nhận của bọn tao không?"
"Chỉ mấy cái túi may chắp vá thôi mà dám bán cả trăm tệ. Bà ấy không sợ người ta báo bà lừa đảo à?"
Cho đến giờ phút này, họ vẫn không chịu lại mình, không hề tự hỏi trong cuộc hôn nhân tan vỡ ấy, họ đã đóng vai những kẻ hút m.á.u như thế nào.
Họ vẫn coi thường những gì bà nội đã , thậm chí xem thường cả giá trị mà bà đang tạo ra.
Tôi chẳng buồn thêm với những kẻ như họ, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Các người là cái thá gì mà bà tôi phải bận tâm đến cảm nhận của các người? Các người thương bà, trân trọng bà, hay đã từng vì bà mà hy sinh gì chưa? Hoàn toàn không có!"
"Bà cố ý đổi số điện thoại chính là để cắt đứt mọi liên hệ với các người. Đừng với tôi là ngay cả điểm tự giác tối thiểu này mà các người cũng không có."
"Nếu còn dám phiền bà tôi, tôi thật sự sẽ báo cảnh sát. Ông nội tuổi tác đã lớn, chắc không muốn để mất hết thanh danh đâu nhỉ?"
Tôi dứt khoát cúp máy, mặc kệ tiếng gào thét bất lực và giận dữ từ đầu dây bên kia.
17
Trước ống kính, nụ trên gương mặt bà nội chưa từng tắt.
Những chiếc túi thủ công mà bà , thậm chí là những chiếc túi bà livestream trực tiếp khâu từng mũi kim, hoàn toàn không phải lo về đầu ra.
Trước khi tôi về nghỉ đông, bà đã nhận hơn một nghìn đơn đặt hàng nhờ vào tay nghề của mình.
Dù lợi nhuận không cao, bà cũng kiếm 20.000 tệ.
Ngay cả Tráng Tráng – đứa trẻ hàng xóm ở lại quê đi học – cũng chia 8.000 tệ.
Bà nội rất tự hào, bà cũng chia 8.000 tệ cho tôi, còn bản thân chỉ giữ lại một ít để sinh hoạt phí:
"Quản lý cũng phải có tiền lương, quy tắc này bà hiểu. Đây là phần của cháu, đừng từ chối."
"Năm sau chúng ta cố gắng hơn, cùng nhau biến sự nghiệp túi xách này lớn mạnh hơn nữa."
"May vá là sở trường của bà. Ở nhà máy ngày trước, bà chính là thợ giỏi nhất đấy!"
Bà nội của tôi thật ngốc nghếch, chỉ biết bán túi để kiếm tiền, mà không biết rằng tiền thưởng từ việc livestream quá trình túi còn nhiều hơn tiền bán từng chiếc túi cộng lại.
Nhưng đối với bà, kiếm tiền không phải mục đích chính. Điều bà cần là sự công nhận và tôn trọng.
Khi các sinh viên trong phòng livestream kéo dài cổ gọi "Bà nội chúng ta!", hay ồn ào đòi ôm bà, đòi túi của bà, bà đã thấy ánh sáng từ chính mình, cũng thấy giá trị của bản thân.
Nụ tự tin trên gương mặt bà ngày một nhiều hơn, thậm chí dáng người còng xuống vì áp lực của năm tháng cũng dần thẳng lên.
Cái lưng từng bị đè gãy bởi gánh nặng gia đình, cột sống từng bị ông nội bẻ gãy một cách thô bạo, và những ước mơ từng bị tư tưởng lạc hậu của xã hội cũ cắt bỏ, dường như đang từ từ lành lại nhờ những lời viên như "Bà nội chúng ta thật tuyệt vời!", hay "Trời ơi, quá đỉnh!"
Bạn thấy sao?